11/ Không hiểu sao tôi lại thấy người nóng bừng lên. Chỉ là chở nhau thôi mà, không nói lên được điều gì cả...Tôi tự an ủi mình như thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Chẳng phải nhỏ Liên vẫn luôn ghét Tuấn sao ??? Chẳng phải chính nó là người phản đối gay gắt nhất việc tôi thích Tuấn sao ???? Vậy thì thế này là thế nào chứ ???? Tôi mãi nghĩ. Đầu óc quay cuồng. Chiếc PCX của anh trai chở tôi lao thẳng đi trong miền suy nghĩ hỗn độn ấy, tôi chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn một lần nữa cái cảnh tượng kia...Buồn.....
.
Tới lớp. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để có thể nói chuyện từ tốn với Liên. Lúc thấy tôi, cô bạn thân tỏ vẻ vô cùng tự nhiên như ngày thường, miệng lanh lảnh :
.
- Mày ! Hôm nay sao đi học sớm thế ????
.
- Hôm nay hai chở tao đi học ! – tôi cố gắng nhẹ giọng, mặc dù trong lòng thì cứ muốn phang thẳng vào mặt con bạn để hỏi lý do tại sao lại đi cùng với Tuấn.
.
- Ôi ! Chuyện lạ nghe ! Ông Thiện mà chở mày đi học thì chứng tỏ mày vừa làm cái gì cho ổng phải không ? – Liên tròn mắt, vòng hai tay ra điệu suy luận.
.
- Uh....Mà...hôm nay...mày đi học bằng gì thế ? – tôi ấp úng.
.
Liên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi vội vã vớt vát.
.
- À không ! Tao hỏi thế để có gì lát nhờ mày chở về ấy mà ! – tôi cười, nụ cười giả tạo.
.
- Hix ! Sorry mày ! Hôm nay tao không đi xe ! – nhỏ Liên xụ mặt.
.
- Thế ai chở mày ??? Xe mày đâu ??? Sao mày lại không đi xe ???? – tôi hỏi không kịp thở, mọi thắc mắc cứ ào ra khiến tôi không kịp ngăn mình lại.
.
- Mày làm sao thế ???? Sao hôm nay quan tâm tao đột xuất thế ??? – Liên hơi hoảng trước sự vồn vập của tôi.
.
- À uh ! Thì bạn bè quan tâm nhau là điều đương nhiên mà. Tao với mày lại là bạn thân. Mà thôi ! Mày trả lời tao đi ! – tôi đang cố gắng bình tĩnh hết sức.
.
- Xe tao bị hư rồi ! Hôm nay...à ờ....hôm nay....chị tao chở tao đi học ! – sự lúng túng trong câu trả lời của nhỏ Liên làm tôi suy sụp hẳn...
.
Tôi im lặng. Vì không còn gì để hỏi nữa. Tôi không cho nó biết là tôi thấy Tuấn chở nó đi học để những mong nó thành thật nói với tôi. Nếu thế thì chứng tỏ chuyện sẽ không có gì cả. Bấy lâu nay tôi luôn tin Liên, tin hơn cả người nhà, có chuyện gì tôi với nó cũng tâm sự với nhau. Vậy mà....nó đã nói dối tôi.
.
Tự nhiên tôi thấy buồn ghê gớm. Có thể nói Trần Thanh Thanh tôi là một con người yếu đuối về mặt tình cảm. Điều khiến tôi sợ hãi nhất là bị phản bội, bị quay lưng với niềm tin mà tôi dành cho họ. Vì thế tôi cố gắng không bao giờ nói dối ai là bởi lý do đó. Nhưng sao người ta lại có thể nhẫn tâm nói dối tôi chứ ?????? Tôi quyết định sẽ không hỏi thêm Liên bất kì điều gì nữa. Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng tự ý thức được rằng, Tuấn không phải là gì của mình, và mình không có quyền...ghen ! Tôi giận Liên. Và tôi im lặng.
.
Con nhỏ bạn thấy tôi chẳng thèm nói chuyện gì thêm với nó thì cũng không quan tâm gì. Vì nó quá quen với tính cách nắng mưa thất thường của tôi nên cứ nghĩ là tôi lại đang dở chứng. Nhưng Liên đã không biết được...Tôi đang giận nó...Giận rất nhiều...
.
Tiết 1 là giờ Lịch sử.
.
Đang nằm rủ trên bàn, đột ngột tôi giật mình vùng dậy khi nghe tin động trời :
.
- Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút thay cho kiểm tra miệng !
.
Đó là những gì thốt ra từ miệng của cô giáo. Tôi thấy người mình rã rời. Kiểm tra ư ???? Làm sao mà tôi làm bài được với cái tâm trạng này ???? Và cái quan trọng hơn, là làm sao tôi làm bài được khi trong đầu tôi không hề có một chữ ????? Hậu quả của tính chủ quan đã sờ sờ trước mắt. Tôi cứ nghĩ mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên không cần phải học bài nữa. Thế đấy ! Đời không ai biết được chữ « ngờ » !
.
Lấy tay xé tờ giấy đôi còn trắng tinh trong vở, người tôi toát mồ hôi hột. Cậu bạn ngồi bên thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi cũng hơi ngẩn người một lát nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi lúc này thì chẳng còn sức mà quan tâm để ý tới ai nữa. Nếu bài kiểm tra lần này mà bị điểm kém thì có lẽ tôi hết sống nổi với ba tôi. Các bạn không biết đó chứ, ba tôi là một người cực kì đáng sợ trong vấn đề học tập của con cái. Mỗi lần mà tôi bị điểm kém, cô giáo chủ nhiệm gọi điện về là y như rằng ngày hôm đó đời tôi chấm dứt. Tôi lại rất sợ ba nên chẳng bao giờ dám để bài kiểm tra thấp điểm. Nhưng bây giờ thì khả năng đó lại rất cao. Tụi bạn tôi thường nói mấy môn xã hội thì cần gì học, chỉ cần nhớ ý rồi bịa ra càng dài càng tốt, thế nào cũng có điểm. Nhưng theo những gì mà tôi thấy, nếu không biết gì mà cứ bịa lung tung thì vẫn là trứng ngỗng với « cây gậy Trường Sơn » mà thôi !
.
Viết xong cái tên mình, tôi run rẩy đợi chờ cô đọc đề. Mà bây giờ có đợi cũng chừng đó. Vì căn bản là tôi đâu có học bài. Một chữ cũng không nhớ. Và thay vì chờ cô đọc đề, tôi tự cầu nguyện cho bản thân mình.
.
Cuối cùng thì cái đề cũng xuất hiện, tôi chép vào tờ giấy làm bài mà lòng đau như cắt. Thế là hết ! Những quả trứng và mấy cây gậy của ba đang chờ đợi tôi phía trước. Và trong cái giây phút đó, trong đầu tôi bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ tội lỗi...Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong đầu của những đứa học sinh khi bị lâm vào hoàn cảnh giống như tôi. Tài liệu ! Hai từ đó dội vào đầu tôi. Đằng nào cũng chết ! Nếu lỡ may lật tài liệu mà bị lộ thì cũng ngang bằng với việc không lật tài liệu mà bị điểm kém. Tôi liều mình mở cặp, rút từ từ cuốn sách giáo khoa Lịch sử, đầu cúi sát xuống thành bàn lật lật từng trang. Phạm Minh nhìn sang, khuôn mặt chau lại. Cậu ta lấy tay đẩy nhẹ vào người tôi ý bảo tôi hãy cất đi. Nhưng trong tình thế đó, tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi tự trấn an mình và cố liều một lần thử xem sao. Bàn tôi dù gì cũng nằm cuối lớp, lại ở bên góc nên chắc cô sẽ ít chú ý. Tôi cứ vừa nghĩ như thế vừa lật, đầu óc loạn cả lên, tim thì nhảy múa. Đây rồi ! Đáp án đây rồi ! Tôi hí hửng nhìn và...chép ! Chốc chốc tôi lại nhìn lên phía bảng, cô vẫn đừng ở đó. Tức là tôi vẫn an toàn. Vậy là tôi lại cúi xuống chép tiếp.
.
Nhưng cuộc sống luôn có những quy luật nhất định của nó. Học trò có những chiêu thức tinh quái qua mắt thầy cô để giở tài liệu thì thầy cô cũng có khả năng phát hiện và chặn đứng hành động đó. Học trò càng tinh vi thì thầy cô càng sắc bén trong quan sát. Nhưng có lẽ là tôi đã thoát được việc bị cô phát hiện nếu như Phạm Minh không lấy tay dụi nhẹ vào người tôi ngăn cản để khiến cô phải chú ý.
.
- Thanh Thanh, Phạm Minh! Hai em đang làm gì đó ????????? – cô giáo nói lớn rồi đi nhanh về phía tôi. Ngay lập tức, tôi đẩy cuốn sách vào sâu trong hộc bàn, mặt cố gắng tươi tỉnh để không bị phát hiện.
.
- Cô hỏi hai em ! Hai em đang làm gì đó ???? – cô dừng lại trước bàn học của tôi và nhắc lại câu hỏi.
.
- Dạ thưa cô ! Chúng em có làm gì đâu ạ ! Chúng em đang làm bài kiểm tra ! – tôi cố gắng trả lời rành rọt, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa.
.
- Thật không ? – cô nói lớn rồi nhanh như chớp đưa tay vào học bàn và lấy ra cuốn sách giáo khoa trước mặt mọi người.
.
Tôi tím mặt. Minh cũng không bình thường được. Ánh mắt cô giáo đầy tức giận.
.
- Thế này là thế nào hả ???? Hai em giải thích cho tôi !
.
Cả tôi và Minh đều im lặng. Tôi sợ. Thực sự rất sợ. Dù đây là tình huống đã được dự tính trước nhưng sao khi đối diện tôi vẫn cảm thấy không đủ tự tin. Minh quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chứa đụng sự bực tức kinh khủng. Chắc Minh đang trách tôi đã lôi cậu ta vào chuyện này trong khi thủ phạm chỉ là mình tôi. Hai tay tôi nắm chặt, run lẩy bẩy, miệng tôi cứng đơ. Tôi phải nói gì đây nhỉ ???? Nhận là mình đã làm ư ???? Tôi không dám nói. Tôi hèn quá...
.
- Thưa cô ! Em là người làm chuyện này, bạn Thanh không có liên quan gì, bạn ấy chỉ nhắc nhở em không được giở tài liệu mà thôi !
.
Những lời dõng dạc của Phạm Minh dội vào tai tôi như sấm sét khiến cả người tôi tê giật.
12/ Từ phía lớp đã bắt đầu có những lời xì xầm rộ lên. Ánh mắt cô giáo cũng chợt ngỡ ngàng khi nghe những lời mà Minh vừa nói. Điều đó hoàn toàn đúng vì từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của mọi người, Phạm Minh là một học sinh ưu tú ! Cậu ta xứng đáng đứng đầu trong danh hiệu « Mọt sách chất lượng cao » !
.
- Tất cả im lặng ! Hai em ngồi xuống đi ! Phạm Minh ra chơi xuống phòng giám thị gặp tôi ! – cô giáo nói điềm tĩnh. Ngay lập tức không khí trở lại im ắng.
.
Tôi ngồi xuống. Người như bị mất hồn. Bằng một ánh nhìn đầy tội lỗi, tôi quay sang Phạm Minh. Nhưng trông cậu ta chẳng chút nào lo lắng hay sợ hãi, vẫn chăm chú làm hết bài kiểm tra. Mặt tôi đỏ ửng, có cái gì đó trong mắt làm tôi cay xè. Tôi muốn khóc quá ! Khóc vì xấu hổ ! Khóc vì tự trách bản thân đã làm liên lụy đến người khác !
.
Hết giờ. Tôi nộp bài với tờ giấy chỉ mới ghi vài chữ. Tôi không còn tâm trạng mà làm tiếp được nữa. Nhưng vốn dĩ tôi cũng đâu có học bài mà đòi hỏi làm cho xong. Một lần nữa tôi lại nhìn sang Phạm Minh. Cậu ta vẫn thế, vẫn chẳng nói năng gì, vẫn chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm quen thuộc. Tôi thu hết can đảm nói...lí nhí :
.
- Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới cậu...Lát nữa ra chơi tôi sẽ xuống phòng giám thị để nhận lỗi với cô và minh oan cho cậu !
.
Phạm Minh nghe xong thì im lặng một lúc. Vài giây sau cậu ta đặt cuốn truyện lên bàn, đưa đôi mắt bị che kín bởi chiếc kính Nobita sang nhìn tôi, vẫn là sự lạnh lùng đó mà sao lòng tôi thấy nghẹn ngào :
.
- Cậu đừng có nói gì nữa. Tôi không muốn nghe. Và nếu muốn sống sót thì liệu hồn giờ ra chơi mà mò xuống phòng giám thị. Tôi sẽ cho cậu u thêm mấy cục nữa trên đầu giống như hôm nọ đó.
.
Rõ ràng là cậu ta đang mắng tôi. Mắng té tát cộng thêm dọa nạt. Ấy vậy mà sao tôi chẳng thấy khó chịu hay bực tức gì, chỉ thấy thương Phạm Minh ghê gớm. Bấy lâu nay tôi cứ luôn nghĩ cậu ta chẳng bao giờ xem mình là bạn, cậu ta hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của mình, cậu ta luôn ghét mình, nhưng hôm nay thì tôi mới biết, Minh thực sự là một người bạn tốt, rất tốt và luôn muốn giúp đỡ tôi. Chỉ là cách cậu ta thể hiện khác người thường thôi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể để Minh bị oan như vậy được. Tôi cũng có lòng tự trọng và tôi không cho phép bản thân đánh mất nó lần nữa.
.
- Không ! Ai làm thì người ấy phải chịu ! Tôi không thể để cậu phải gánh tội dùm mình !
.
Lần này thì cậu ta không nói gì nữa, mà thay vào đó là nhìn tôi với ánh mắt dã man hơn. Bỗng dưng tôi thấy sợ. Thường ngày tôi đã khiếp sự lạnh lùng của cậu ta lắm rồi, bây giờ còn thêm ánh nhìn này nữa, thật tình tôi muốn bỏ chạy quá ! Và như những gì tôi đã dự đoán, Phạm Minh nhanh như cắt ôm chặt cái đầu tôi rồi dúi mạnh vào đầu cậu ấy khiến tôi đau điếng người. Đó có thể coi là biện pháp trừng phạt mà Minh dành riêng cho tôi. Dù rất đau nhưng lần này tôi không dám la một tiếng. Bây giờ cậu ta có đánh tôi đi chăng nữa thì có lẽ tôi cũng không đánh lại, vì tôi đã mắc lỗi với cậu ta.
.
- Cậu quá ngốc ! Và tôi phải làm cho cái đầu cậu bớt ngốc hơn ! Hãy tự suy nghĩ đi ! Nếu bây giờ, cậu đi xuống phòng giám thị và nhận tội thì cả hai chúng ta đều sẽ bị truy cứu, cậu thì vi phạm quy chế giở tài liệu trong giờ thi cử cộng thêm cái tội không thành thật khai báo, tôi thì dù không làm gì nhưng lại bị tội cố tình che dấu sai phạm của bạn. Còn nếu chỉ có mình tôi nhận thì ít ra chỉ có một đứa bị phạt, mà tôi thì cũng đã thành thật thú nhận ngay từ đầu nên chắc chắn hình phạt sẽ giảm nhẹ hơn. Thông minh một tí đi ! Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định làm mọi chuyện ! Tôi không dư công cứu bạn lần nữa đâu. Còn bây giờ thì để yên cho tôi đọc truyện !
.
Minh nói một thôi một hồi rồi quay trở về với cuốn truyện thân yêu và đọc ngấu nghiến. Tôi thì như người trên mây. Những lời cậu ta vừa nói đúng là thấu tình đạt lý. Tôi yêu cậu bạn này quá ! Bấy lâu nay mình ngồi với một thằng nhóc cá tính mà mình không biết, bây giờ mới khám phá ra ! Thật là quá uổng phí ! Minh hiểu tính tôi nhát gan không dám nhận tội nên đã nhanh chóng nhận thay tôi, Minh cũng hiểu trong mắt cô giáo cậu là một học sinh giỏi nên mới dũng cảm nhận tội ngay từ đầu để cô có thể thông cảm và cho đó là một hành động thiếu suy nghĩ trong lúc bồng bột. Vì đã là con người, dù giỏi giang đến đâu cũng có lúc mắc lỗi mà. Ôi chao ! Tôi khâm phục cậu bạn cùng bàn quá đi mất ! Bây giờ việc tôi muốn làm nhất là ôm chầm lấy Minh và... kiss cậu ta một phát để cảm ơn ! Nhưng tôi chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm. Cục u hồi nãy vẫn còn đau lắm và đang sưng to lên...
.
Giờ ra chơi. Minh đã xuống phòng giám thị. Đợi cậu ta đi một lúc rồi tôi cũng lén đi theo. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác tội lỗi đến mức này....
.
10 phút...
.
15 phút....
.
Chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ ra chơi, Minh vẫn ngồi trong đó và chưa thấy dấu hiệu của sự trở ra. Tôi thấp thỏm đừng ngoài hành lang nhìn vào, hai tay cứ xoắn xoắn vào nhau. Cô thương Minh lắm, chắc cô không phạt nặng cậu ta đâu. Tôi cứ đứng chờ trong...hy vọng như thế. Tôi muốn làm cái gì đó để bù đắp lại cái lỗi to đùng của mình, ít ra là tôi có thể lo lắng cùng cậu ấy....
.
Đợi đến khi tay tôi cào nát cả lớp sơn tường của phòng học cạnh phòng giám thị thì Minh mới đi ra. Tôi hốt hoàng chạy lại hỏi tới tấp :
.
- Sao rồi ???? Cô có báo về gia đình không ???? Có bị phạt gì nặng nề không ?????
.
Minh suýt té trước sự xuất hiện như...ma của tôi. Cậu ta đứng lại, hai tay bỏ vào túi quần, chau mày nhìn tôi. Có lẽ cậu ta đang khó chịu, mà có lúc nào Minh không khó chịu đâu, tôi cũng quen rồi nên cứ nhăn răng cười lấy tinh thần .
.
- Không bị gì cả. Chỉ bị phạt trực nhật một tuần vì sai phạm lần đầu.
.
Minh nói với thái độ thờ ơ mà không biết rằng lòng tôi vui như hội. Tôi sung sướng nhảy cỡn lên ôm chầm lấy cậu ta trong niềm hạnh phúc hân hoan. May quá ! Không bị gì hết ! Chỉ bị phạt trực nhật thôi ! Gì thì gì chứ trực nhật đối với tôi là chuyện nhỏ như con muỗi. Thế là cảm giác tội lỗi trong lòng tôi đã được vơi đi mấy phần rồi.
.
Nhưng tôi quên mất là mình đã làm một hành động hơi quá trớn và vô duyên. Đến bây giờ khi nghĩ lại chuyện này mặt tôi vẫn đỏ ửng lên vì...ngượng. Minh chới với trước cái ôm chủ động của tôi, tay tôi quàng lên người cậu ấy mạnh quá khiến cái kính Nobita rơi xuống đất. Cậu ta nổi khùng hét lên :
.
- Làm cái gì thế hả ???? Tránh xa tôi ra !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Tôi giật bắn mình trước tiếng hét kinh thiêng động địa của Minh nên vội vã buông ngay cậu ấy ra. Sợi dây thần kinh...xấu hổ của tôi đã hoạt động trở lại. Bay giờ Trần Thanh Thanh này mới ý thức được mức độ quá trớn của hành động mình gây ra. Theo phản xạ, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt cái kính cận to đùng của Minh rồi ngẩng lên đưa cho cậu ấy....Nhưng chính tay tôi lại làm rơi cái kính đó lần thứ hai.....Lần này thì tôi tha thứ được cho bản thân mình....Vì tôi không đủ bình tĩnh khi nhìn thấy gương mặt không – có – kính của cậu ta. Phạm Minh đây ư ????? Mọt sách lạnh lùng của tôi đây ư ????? Sao có thể thế được chứ ???? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ một cái kính cận cũng có thể làm khuôn mặt con người ta thay đổi đến vậy. Mãi ngắm nhìn, tôi không để ý đến gương mặt đang bốc hỏa của Minh. Cậu ta giận dữ cúi xuống nhặt kính lên rồi đeo vào, nhìn tôi bằng một ánh nhìn dã man rồi bỏ đi. Hình như cậu ta bối rối khi bị tôi nhìn thấy « dung nhan » thật của mình. Còn tôi vẫn còn đứng đó, như một con ngố với hàng đống suy nghĩ trong đầu. Đến bây giờ tôi mới nhận ra, xung quanh mình, toàn là Hoàng tử !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Nhưng cuộc sống đối lúc thật ** le. Tôi mãi nhìn theo Minh. Mà không biết rằng : Cũng có một người đang đứng nhìn tôi. Đúng hơn là người đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Người đó đang đứng đằng sau và nhìn tôi. Nhìn với ánh mắt mà tôi không thể miêu tả. Người đó...là Trọng Tuấn....
13/ Lúc tôi quay lưng lại nhìn thì bóng Tuấn đã khuất sau hành lang. Tôi đứng nhìn theo. Buồn. Nhưng tôi lấy lại tinh thần rất nhanh. Đôi lúc sự thật lại khiến mình thấy thanh thản. Như tôi bây giờ chẳng hạn. Khi thấy Tuấn đứng đó nhìn mình thì lòng tôi vội vã sợ hãi và thoáng lo lắng, nhưng ngay sau đó, tôi ý thức rằng, Tuấn đâu có thích mình nên chẳng việc gì cậu ta phải bận tâm đến mình. Suy ra mình cũng không cần phải lo lắng làm gì ệt. Vả lại, chuyện hồi sáng, khi tôi thấy Tuấn chở Liên cho đến bây giờ vẫn khiến tôi tức tức.
.
Hôm nay tôi không tặng kẹo mút cho Tuấn. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Không ít lần tôi chứng kiến Tuấn chở đứa con gái khác, thân mật với đứa con gái khác ngay trước mặt mình nhưng tôi vẫn không để tâm hay buồn phiền gì mà vẫn vui vẻ tặng kẹo cho cậu ta. Nhưng sao hôm nay, khi thấy Tuấn chở Liên – con bạn thân nhất của mình thì tôi lại thấy khó chịu và chẳng muốn tặng kẹo cho cậu ta nữa. Thế đấy ! Tính tôi nắng mưa thất thường là vậy....
.
Ra về. Tôi thấy Tuấn ở cổng sau của trường. Nhưng lần này cậu ta chỉ có một mình chứ không đứng cùng một con nhỏ búp bê nào đó như thường ngày. Mặc kệ. Hôm nay tôi cho phép bản thân giận Tuấn. Giận hoàng tử mắc dịch của mình. Vậy nên tôi lấy xe thật nhanh rồi dắt qua trước mặt cậu ta mà không cần chào hỏi hay cười đùa gì nữa. Lúc đó thì Minh cũng chuẩn bị đạp xe về. Tôi í ới gọi rồi đạp nhanh theo kịp cậu ấy. Minh là một kho tàng mà tôi cần khám phá.
.
.......................
.
Yahoo đang sign in. Vài giây sau thì list nick của tôi hiện lên kèm theo là hộp tin offline lúc nào cũng dày đặc. Và tôi lại thấy dòng tin nhắn ấy...đến từ cái nick name đặc biệt : « I_want_to_be_live ». Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy dòng chữ đó là tôi lại mỉm cười. Không biết I_want_to_be_live là ai nhỉ ????? Thực sự là tôi rất tò mò. Nhiều lần tôi định gửi một tin nhắn hỏi thăm cho cái nick ấy nhưng rồi thôi. Rõ ràng qua cách gửi tin chứng tỏ là người gửi không muốn tôi hồi âm mà chỉ muốn tôi nhận lấy thôi. Nên tôi cũng tôn trọng mà đón nhận bằng một niềm vui thật sự. Tôi mong chờ một ngày cái nick đó sẽ bật sáng và