Tôi – Đoạn Liên Tuyết, là một cô nhi.
Nghe viện trưởng nói, khi vừa sinh ra tôi đã được đặt ở trước cổng cô nhi viện.
Nếu thời tiết lúc đó không lạnh, vì tôi lạnh quá nên đã gào khóc rất dữ dội, nếu viện trưởng không nghe thấy tiếng khóc của tôi mà chạy ra mở cửa, có lẽ giờ này tôi đã chết cóng từ lâu rồi.
Liên Tuyết – Cái tên này là viện trưởng đã đặt cho tôi.
Viện trưởng nói rằng, vì hôm đó bà đã nhặt được tôi dưới làn tuyết trắng, vậy nên gọi tôi là Liên Tuyết.
Còn chữ Đoạn, chính là họ của viện trưởng.Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi.
Tính cách à, ha ha...!Dưới sự dìu dắt của cô bạn tốt Liên Nguyệt, tôi trở nên vui vẻ, cởi mở hơn nhiều.
Nếu như bạn sống cùng một tiểu quỷ 10 năm liền như tôi mà còn không bị cô ấy đồng hóa, vậy tôi chỉ có thể nói rằng bạn đúng là thiên tài – ngu ngốc bẩm sinh.u Dương Liên Nguyệt là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất không để tâm việc tôi chỉ là một cô nhi.
Cô ấy không giống với tôi, cô ấy là thiên kim nhà giàu, là bảo bối được ba mẹ nâng niu trong tay.
Lý do chúng tôi quen nhau ấy à, lý do rất đơn giản, thường thấy.
Vào 10 năm trước, khi ấy tôi bị tất cả bạn bè trong lớp bắt nạt, người lớn trong nhà cô ấy đã giúp tôi xử lý chúng.“Tiểu Tuyết Tuyết, lại đây xem này, đừng suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc như thế, cẩn thận chưa già mà đã mất trí.” Liên Nguyệt tỏ ý không vui nhìn tôi. “Nguyệt Nguyệt, tớ biết dạo này tớ bận quá,