"Anh, hôm nay sau khi học xong, chúng ta có thể đi chơi chứ!" Lam Y hướng về phía Mạc Lâu đang ngồi trên ghế đọc sách nhào tới.
Mạc Lâu một tay đón hắn, ôm vào trong ngực hắn, lam bảo thạch hiện tại đã mười ba tuổi, vừa mới sinh nhật không bao lâu.
Tám năm trôi qua, Tiểu Lam Y cao lên không ít, cũng gầy bớt, không còn mập mạp như khi còn bé.
Nhưng vẫn rất nhẹ.
Lam Y ở trong ngực hắn, bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: "Em đã luyện liên tục mười ngày, anh cũng không dẫn người ta đi chơi."
Mạc Lâu cười, muốn đưa tay sờ sờ tóc hắn, nhưng còn chưa kịp sờ, người trong ngực đã nhảy ra khỏi vòng tay của hắn.
"Anh không thể sờ, sờ nhiều không cao lên được nữa." Lam Y căm phẫn nói, "Đều là trước kia anh sờ em, dẫn đến em hiện tại cũng không tới một mét sáu, anh mười ba tuổi đã cao một mét bảy mấy, bây giờ em vẫn còn lùn như vậy."
Mạc Lâu bất đắc dĩ buông tay xuống, thuần thục từ trong túi áo lấy ra mấy viên kẹo sữa mua về từ nhân loại, dỗ dành cậu.
"Tối nay dẫn em đến chỗ bộ tộc Giao nhân chơi được không?"
Lam Y từ lòng bàn tay hắn cầm tất cả kẹo đi, lột vỏ, bỏ một viên vào miệng, cắn đến má phồng lên, có chút giống như hắn khi còn bé nuôi con thỏ.
Đôi mắt nhỏ của cậu đảo quanh: "Chỉ có đêm nay?"
"Em muốn đi bao lâu? Không sợ phụ vương của em nữa?" Mạc Lâu liếc mắt nhìn cậu lại vụng trộm cho thêm một viên đường vào miệng, ngữ khí tăng thêm một chút, nghiêm túc nói "Đừng ăn một lúc nhiều như vậy, đến lúc đó lại đau răng."
Lúc hắn mười tuổi từ nhân loại phát hiện ra thứ đồ chơi kẹo đường liền mang về cho Lam Y.
Phát hiện cậu rất thích ăn, Mạc Lâu liền từ trong nhân loại mua về tặng cho cậu.
Không nghĩ tới lam bảo thạch là một nhóc cuồng ngọt, một ngày ăn mấy trăm viên.
Vốn thân thể tinh linh so với nhân loại tốt hơn rất nhiều, ăn nhiều đồ ngọt cũng không có việc gì, nhưng cũng không chịu được Lam Y ăn như vậy.
Vì thế Lam Y bị sâu răng, cậu đau đến nửa khuôn mặt sưng lên, hơn nửa tháng cũng không ăn được gì.
Sau đó, đại phụ vương của cậu cấm cậu không được ăn đường nữa.
Nhưng Tiểu Lam Y không nhớ đau, chỉ nhớ đường ăn ngon, khỏi rồi ngược lại năn nỉ Mạc Lâu.
Mạc Lâu đối với việc khiến Lam Y bị sâu răng đã rất áy náy, nghĩ sẽ không bao giờ mang kẹo cho cậu nữa, khi nghe được cậu làm nũng muốn ăn kẹo, nội tâm lại càng dâng lên một cỗ tức giận, nhưng không thể làm gì được.
Nhưng kẹo vẫn không cho ăn.
Sau đó chính là Lam Y lăn lộn làm các loại làm nũng mềm mại, năn nỉ ỉ ôi, hắn mới ngẫu nhiên mang theo mấy viên kẹo cho cậu ăn.
Kẹo cũng được trưng dụng để dỗ sapphire.
"Hì hì." Lam Y giơ 2 ngón tay.
Hai đêm, không nhiều, hai vị phụ thân cũng sẽ không đến mức tức giận la mắng cậu.
Đúng là một con thỏ nhỏ xảo quyệt.
Mạc Lâu cười mang theo chút sủng nịch, rót chút năng lượng ma pháp vào thân thể cậu.
"Từ giờ đến buổi tối còn có một đoạn thời gian khá dài, hôm nay chúng ta lại học tập ma pháp mới."
Vừa nói xong con thỏ nhỏ trong nháy mắt buông xuống lỗ tai, vẻ mặt mệt mỏi.
Lam Y không tình nguyện gật đầu một cái.
Ai~ lúc trước cậu lạc đường gặp được anh trai, nguyên nhân là bởi vì ma pháp không thuần thục.
Lúc cậu nghe được anh trai muốn dạy cậu luyện ma pháp đã rất vui vẻ, hơn nữa còn nói cho tiểu phụ vương.
Tiểu phụ vương do dự nói cho cậu biết ma pháp của mỗi chủng tộc chỉ có thể sử dụng ở chủng tộc đó.
Sau khi tặng quà, cậu trong nháy mắt khổ sở, trong lòng có một cơn mưa rất lớn.
Nghĩ tới sau này nên tặng anh nhiều lễ vật một chút.
Nhưng ma long là chủng tộc rất cường đại.
Mạc Lâu học được lý luận ma pháp của tinh linh nhất tộc bọn họ, tuy rằng sử dụng không được, nhưng vẫn dạy được Lam Y phần lý thuyết, cũng kỳ tích khiến hắn có thể sử dụng ma pháp của tộc khác.
Sau đó chính là Mạc Lâu nghiêm khắc đốc thúc cậu luyện tập ma pháp, có đôi khi Mạc Lâu cũng sẽ cùng cậu học tập.
Bất quá theo tuổi tác tăng lên, Mạc Lâu rất nhanh nắm giữ xong ma pháp của bản tộc, hơn nữa ma long còn có trí nhớ truyền thừa không cần tận lực học nhiều.
Lam Y cực kỳ hâm mộ.
Mạc Lâu ở một bên rõ ràng thấy được biểu tình nhỏ của Lam Y.
"Em không muốn luyện nữa, có thể nghỉ ngơi."
Lam Y nghe thấy không cần luyện ngược lại quật cường lên.
"Không được, em muốn mạnh hơn anh."
Cậu ngẩng đầu lên, đôi tai nhọn dựng lên, đi bộ trở lại, tiếp tục thực hành.
Mạc Lâu không khỏi mỉm cười.
——
Cả buổi chiều Lam Y đều cúi đầu, vẻ mặt không tốt lắm.
Mạc Lâu cho rằng đối phương không có nhiều hứng thú tiếp tục luyện tập, nhưng lúc trước Lam Y luyện tập chỉ mất hứng một hồi, ngược lại sẽ chờ mong buổi tối được đi chơi.
Hắn nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức đi qua.
Còn chưa đợi đến khi hắn hoàn toàn tới gần Lam Y, Lam Y liền ngã xuống, may mắn tay hắn tiếp được tinh linh vào trong ngực.
Khuôn mặt trắng nõn của Lam Y trở nên đỏ bừng, hắn đưa tay sờ trán cậu một chút, phát hiện rất nóng, lập tức ôm cậu vào tẩm cung.
Động tĩnh của Lam Y bên này rất nhanh đã bị các phụ vương của cậu biết được.
Tinh linh tóc vàng mắt vàng đôi mắt ngấn lệ, hốc mắt có chút phiếm hồng, bước chân loạng choạng tiến vào.
Phía sau hắn là tinh linh tóc xanh.
"Lam Y làm sao vậy?" Y Nặc hỏi tế y bên cạnh.
"Lam Y tiểu điện hạ lúc ấp nở không đủ tháng, tương lai học tập ma pháp là tương đối khó khăn, dễ bị tắc nghẽn.
Mặc dù bây giờ ngài ấy có thể học tập tốt, nhưng tương đối tiêu hao thân thể."
Mạc Lâu ở một bên nghe xong sắc mặt không tốt lắm, hắn dạy Lam Y đồng thời rót vào một ít ma pháp năng lượng cho Lam Y, điều này có thể giúp cậu học tập nhanh hơn một chút.
Lại không nghĩ tới ngược lại liên lụy Lam Y.
Hắn luôn làm cho Lam Y khó chịu, giống như lần trước mang đến kẹo đường cho Lam Y vậy.
"Vậy bây giờ thằng bé sao vậy?" Y Nặc tiếp tục hỏi.
"Không ngại, trong thân thể ngài ấy có năng lượng ma pháp tộc ma long che chở, chính là mấy ngày nay liên tục luyện tập quá độ, thân thể mệt nhọc mà thôi." Tế y trả lời.
Lam Địch ở phía sau Y Nặc đứng ra đi tới bên cạnh Mạc Lâu.
Vừa rồi ông luôn chú ý tới vị ma long vẫn luôn trợ giúp nhi tử này.
"Không cần lo lắng, ta nhìn ra được những huấn luyện này