Lúc Lam Y ở đó không có đem vỏ sò cột vào dây mây treo lên, cậu tính toán lấy về cải biến một chút.
Cậu cũng đột nhiên nghĩ đến tối mai còn có thể đi tiếp, cho nên mang vỏ sò trở về.
Bây giờ cậu dựa vào cửa sổ, nâng vỏ ngắm nhìn nó dưới ánh sáng.
Vỏ sò dưới ánh mặt trời phản chiếu ra những tia sáng vụn vặt, bên trong là hàng chữ "Lam Y và Mạc Lâu vĩnh viễn đều là bạn tốt" cũng có ánh sao lấp lánh.
Cậu cười ngọt ngào.
Lam Y cầm kim tuyến cùng hạt châu, ngồi ở bên cửa sổ nghiêm túc cùng vỏ sò xâu lại.
Lông mi màu vàng theo động tác nhẹ nhàng rung động, bộ dáng nghiêm túc này rơi vào trong mắt Mạc Lâu dừng bên cửa sổ.
Hắn đã đến được một lúc, là sapphire quá nghiêm túc, không chú ý đến.
Hắn dừng ở bên cửa sổ, không có lên tiếng quấy rầy Lam Y, mà là im lặng nhìn động tác của Lam Y.
Lam Y đối với Mạc Lâu không đề phòng, đã quen với Mạc Lâu tới gần.
Cho nên chờ xâu xong, cậu mới chú ý tới cửa sổ có một bóng đen, cao hứng ngẩng đầu kêu: "Anh."
Cậu giơ vỏ sò trong tay lên, mang theo biểu cảm đắc ý: "Anh xem em xâu chuỗi có đẹp không?"
Mạc Lâu khẽ cười rộ lên: "Đẹp lắm."
Được khẳng định Lam Y cẩn thận thu lại, sau đó lui ra để Mạc Lâu tiến vào.
Mạc Lâu vẫn như thường ngày, thu cánh nhảy vào.
Lam Y vừa tiến vào một bên liền nhào vào trong ngực hắn, hắn đưa tay ôm lấy cậu.
Mỗi lần hắn đến, Lam Y đều nhào vào trong ngực hắn như vậy, giống như mèo nhỏ mà nhân loại hay nuôi vậy.
Lam Y ngày nay không học được kiến thức mới của bộ tộc tinh linh, mà lặp đi lặp lại kiến thức cũ.
Cậu cầm lấy cung tiễn có chạm khắc ma pháp độc quyền của mình, kéo cung lên, ma pháp năng lượng hội tụ thành lam sắc tiễn nhắm vào một gốc cây cách đó trăm dặm.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc vàng rủ xuống bên tai cậu, mũi tên cũng theo trận gió này bay đi.
Bởi vì phóng thích ma pháp làm trường bào màu trắng tinh khiết của Lam Y phất lên.
Sau khi áo choàng trở về vị trí cũ, mũi tên đã bay đến đích.
Tinh linh nhất tộc sử dụng vũ khí là cung tiễn, còn có các loại ma pháp trận.
Lam Y bởi vì lúc sinh ra xuất hiện sai lầm dẫn đến vũ lực kém một chút, nhưng ở trong tộc cũng rất lợi hại.
Mà năng lực sử dụng ma pháp trận của cậu lại càng thuần thục.
"Thật lợi hại nha! Lam Y.
"
Không biết tinh linh tóc đỏ xuất hiện lúc nào, vỗ tay nói.
Lam Y nghe được lời khen ngợi của hắn, lông ngốc buông xuống lập tức dựng thẳng lên: "May mắn, may mắn." Cậu quay lại nhìn thấy tinh thần tóc đỏ, rất ngạc nhiên khi thấy: "Kim Sâm! Cậu đã trở lại.
"
Tinh linh tóc đỏ chính là bạn chơi đã từng dẫn cậu đi rừng rậm chơi, sau đó cùng cậu đi lạc, cũng là người khen ca ca cậu trong bữa tiệc sinh nhật năm tuổi.
Hắn là con nhỏ của nha trai đại phụ vương, khi còn bé cùng cậu chơi vui vẻ nhất, sau đó anh của đại phụ vương đi sang rừng rậm phía đông ở, cũng đem Kim Sâm đi.
"Đúng vậy, cha tớ trở về ở vài ngày.
Lam Y đều giỏi hơn tớ." Kim Sâm khen ngợi.
Nghe hắn khen ngợi, lông ngốc của Lam Y vung vẩy.
"Tớ khó có được mấy ngày trở về, cùng tớ đi chơi sao?"
Nghe được đi chơi, cậu lập tức gật đầu đáp ứng, buông cung tên xuống, liền muốn cất bước đi qua.
Lúc này cậu mới phục hồi tinh thần lại, đêm nay cậu muốn cùng Mạc Lâu đến chỗ tộc nhân ngư chơi.
Lông ngốc trên đầu trong nháy mắt khôi phục, sau đó cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Mạc Lâu đang ôm hai tay cách đó không xa.
Anh, nhìn ánh mắt anh ấy rất bình tĩnh.
Cậu không dám cử động.
"Kim Sâm, hôm nay mình không rảnh, ngày mai sẽ chơi với cậu nhé." Lam Y lấy cung tiễn đi về chỗ.
"À, sao không rảnh, tớ đã hỏi phụ vương cậu, ngài nói cậu có thể đi chơi." Kim Sâm bước lên nói, "Nếu cậu không đi, thời gian chúng ta có thể chơi với nhau rất ít."
Nói xong hắn chú ý tới bên này còn có Mạc Lâu đang đứng: "Đây không phải là anh Mạc Lâu sao? Chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.
"
Kim Sâm đưa ra lời mời một cách quen thuộc.
"Ừm." Mạc Lâu đáp một tiếng.
Kim Sâm không đoán được ý của hắn, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Lam Y.
Lam Y biết tiếng "ừm" này hẳn là Mạc Lâu đang không vui.
"Kim Sâm, tối nay mình thật sự có việc." Lam Y nắm tay hắn mang theo hắn đi ra ngoài, "Ngày mai chúng ta hẹn lại, cậu đã lâu không trở về, có thể đi dạo các khu xung quanh."
Lúc đi ra ngoài, không biết có phải ảo giác hay không, cậu có cảm giác Mạc Lâu đang chăm chú nhìn mình.
Sau khi tiễn Kim Sâm đi, Lam Y đi tới bên cạnh Mạc Lâu, cậu cúi đầu, dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Mạc Lâu không nhìn cậu, chỉ hỏi: "Sao không đi chơi với cậu ta?"
Lam Y vẽ một vòng tròn theo chiều kim đồng hồ.
"Đêm nay muốn cùng anh đi tộc nhân ngư chơi?"
"Em có thể đi chơi với cậu ta trước, buổi tối lại đi với tôi."
"Thật sao?" Lam Y cao hứng ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Lâu, nhưng phát hiện hắn không giống bình thường, lạnh lùng với mình như những người khác, cậu lập tức không nói tiếp vế sau.
"Thật sự, anh có thể trở về trước, đêm nay lại tìm em."
"Không được." Lam Y kéo tay hắn lại, "Em không đi chơi, em muốn nắm chặt luyện tập."
Mạc Lâu nhìn lại một cái, đột nhiên hỏi: "Em có bao nhiêu bạn."
Lam Y lập tức dừng lại, nhớ tới tối hôm qua cậu hỏi vấn đề này, cậu ho một tiếng, sau đó rất thật sự trả lời, "Chỉ có một người bạn tốt là anh." Bạn tốt của cậu quả thật chỉ có Mạc Lâu, Mạc Lâu không thuộc về bằng hữu bình thường.
Nghe cậu nói xong, Mạc Lâu cũng không còn lạnh lùng như vậy nữa, mà là đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Lam Y.
Lam Y không có trốn đi, vì dỗ dành Mạc Lâu trước tiên bỏ qua nguyên tắc.
Sau đó cậu luyện thế nào, Mạc Lâu sau khi cậu sinh bệnh cũng không yêu cầu nghiêm khắc lắm.
Ban đêm bọn họ lại đến Tộc nhân ngư, có kinh nghiệm tối hôm qua, bọn họ rất nhanh đi tới trước cây thánh của bộ tộc.
Rất nhiều ánh sáng xanh như sao lấp lánh giữa các