Ánh mắt Bách Lý Y Nhân thầm trào phúng, ngoài mặt vẫn là thần sắc ngây thơ, cảm thán nói: "Vân Linh, muội nói thực chứ? Món ăn này cần nhiều ít râu cá chép, lưỡi chim bồ câu sợ là tốn không ít bạc phải không?"
Biểu hiện của Bách Lý Y Nhân, tự nhiên làm Bách Lý Vân Linh yếu thế, đầu tiên liên tục chèn ép nàng, cuối cùng là nhân cơ hội mà hãnh diện giẫm nàng dưới chân.
Vì vậy, chân mày của Bách Lý Vân Linh vội giương lên, trong ánh mắt chứa đựng sự ngạo mạn không nói nên lời, ngoài miệng cười nói: "Cũng không tốn nhiều lắm.
Bất quá chỉ hơn 10 lượng thôi.
Tính toán một chút cũng chỉ dùng vài trăm con cá chép và hơn trăm con chim bồ câu, chỗ ấy đáng là gì.
Vì để lão phu nhân vui vẻ, chuyện này căn bản là không đáng nhắc tới."
"Nhị muội muội quả thật có lòng, tỷ cảm thấy không bằng...!thôi." Bách Lý Y Nhân nhẹ nhàng nói ra lời này, vẻ trào phúng nơi đáy mắt càng dày đặc.
Bách Lý Vân Linh còn đang chìm trong tự đắc, lại nghe được một tiếng bộp vang lên.
Đang quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra là lão phu nhân nặng nề mà vỗ chiếc đũa lên bàn, mặt giận dử nhìn về phía nàng.
"Nếu thật sự muốn ta vui vẻ, con lui về sau và đừng tạo sát nghiệt lớn như vậy dùm!" Khóe môi Lão phu nhân mím chặt, sắc mặt còn hơi chuyển xanh.
Bách Lý Vân Linh lập tức ngẩn người, nàng đồng ý rằng hôm nay, nàng nấu món này sẽ là đứa cháu gái xuất sắc nhất.
Nhưng nàng cũng không thể đoán được, lão phu nhân sẽ phản ứng như thế.
"Lão phu nhân, con, con chỉ muốn người vui vẻ thôi..." Bách Lý Vân Linh oan ức nói," Người không vui sao? Đây chính là con cố ý thăm hỏi nhiều vị đầu bếp nổi danh đầu bếp nổi danh ở Dương Thành học được..."
"Vui vẻ? Ở thọ yến của ta, con bưng món đầy máu tanh như vậy đến, sao ta có đoạn thể vui vẻ?! Con có tâm làm những món tâm tư dư thừa này, chẳng thà con theo Đại tỷ học một ít, nhìn người khác làm thế nào!" Còn không đợi nàng nói xong, lão phu nhân đã nổi giận đùng đùng cắt ngang lời nàng, "Rõ ngu ngốc!"
Thực tế quá khác so với nàng mong đợi.
Đến nỗi trong chốc lát Bách Lý Vân Linh có phần phản ứng không kịp, trong mắt chứa đầy những giọt nước mắt tủi thân.
Nàng không hiểu được, toàn bộ tâm huyết của mình, sao có thể đổi lại sự chán ghét của lão phu nhân.
Dường như vẫn chưa hết giận, lão phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Bàn Tiên Hạc chúc thọ, cả giận nói: "Còn ngớ ra cái gì, mau bưng món này ra cho ta!"
Nhìn Bách Lý Vân Linh tủi thân khóc thút thít bên cạnh, trái lại Bách Lý Thu Thủy cảm thấy hơi buồn cười.
Lão phu nhân đã tận lực muốn tạo cho Bách Lý gia cảm giác thanh liêm, vậy mà nàng có thể bưng lện một món ăn hết sức xa xỉ như vậy và mời nhiều vị đầu bếp nổi danh để học.
Đầu bếp nổi danh Dương Thành bao giờ cũng được các cá chép về phủ vào các sự kiện trọng đại.
Chúc thọ lão phu nhân ở Bách Lý phủ, ăn món làm từ vài trăm con cá chép, hơn trăm con chim bồ câu., chuyện này ngộ nhỡ bị người ngoài truyền ra ngoài thành đề tài nói chuyện, Bách Lý gia còn có cái gì thanh liêm để nói?!
Ngay cả chỗ này lý do còn không rõ ràng lắm, cũng khó trách bà ấy giận cá chém thớt vào mâm đồ ăn này.
Còn phải trách rằng Bách Lý Vân Linh này quá ngu ngốc.
Bầu không khí mới vừa nãy còn vui vẻ hòa thuận, tức khắc trở nên hơi gượng gạo, sắc mặt lão phu nhân âm u, mọi người ai cũng không dám nói nhiều một câu, càng không người nào dám xin tha thay cho Bách Lý Vân Linh.
Cầm chén canh trĩu nặng, cổ tay Bách Lý Thu Thủy hơi khó chịu, nhìn thoáng qua lão phu nhân, vẻ mặt nàng hiện ra vẻ dịu dàng vui vẻ, nhẹ nhàng mà để chén canh lên bàn, "Lão phu nhân, người con chưa nếm thư món cánh Thu Thủy tự tay nấu cho người.
Ngày hôm này là sinh thần người, chúc phúc của con đều nằm trong chén canh này."
Mặc dù tức giận nhưng lão phu nhân chưa hồ đồ đến mức trút cơn giận chưa nguội vào một đứa cháu gái vô tội khác.
Tuy trong lòng vẫn do Bách Lý Vân Linh mà có chút không thoải mái, nhưng bà ấy vẫn mỉm cười một cái, chờ đợi Bách Lý Thu Thủy mở chiếc vung ra.
Cái vung được mở ra, Tứ di nương liền bật cười một tiếng, những người khác cũng nghi hoặc nhìn.
Bách Lý Thu Thủy bưng chén canh ra, thay vì đó là một chén canh, chi bằng nói là một chén nước trong hồ tùy tiện múc lên.
Món canh kia trong veo, không dầu mỡ, màu xanh biếc nhạt.
Ấn đường của lão phu nhân cau lại ngờ vực, định mở miệng hỏi lại ngửi được mùi hương thanh nhã thoang thoảng, mùi hương chậm ra bay ra.
Mùi thơm ngát trừ có thể làm cho người khác muốn ăn, hình như còn có tác dụng làm cho người khác trầm tĩnh lại trở lại.
"Thu Thủy, món này là món gì?" Lão phu nhân mở miệng hỏi, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường không ít, thậm chí còn mang theo ý cười.
"Hồi lão phu nhân, tên gọi của món này là canh lá sen." Bách Lý Thu Thủy cười nói, "Người trước nếm thử xem mùi vị thế nào?"
Lão phu nhân cầm cái thìa múc được đặt bên cạnh chén canh, múc một thìa, từ từ nuốt xuống.
Ấn đường hơi nhíu lại rồi lại giãn ra.
Mùi vị món canh này rất thanh nhã, nhưng không nhạt nhẽo, nuốt x trong miệng lại có chút thanh đạm, trong veo từ lưỡi tràn ra khắp nơi.
Cuối cùng trong miệng là một mùi tươi mát không nói nên lời, như tắm dưới hồ sen vào mùa hạ.
"Ngon, mùi vị món canh thật kỳ diệu, Thu Thủy, món canh này con làm bằng cách nào?" Mặt lão phu nhân lộ vẻ vui mừng, đối với bà ấy mà nói, món canh này chính là món làm cho bà kinh ngạc vui mừng nhất đêm nay.
Lão phu nhân tán dương món canh, rõ ràng còn hơn cả tòa Linh Lung Bảo Tháp lúc nãy của Bách Lý Y Nhân.
Nghe lão phu nhân khen không dứt miệng, đôi mắt Bách Lý Y Nhân đang mê mẩn mờ mịt, u ám đáng sợ.
Cả hàm răng trắng tinh như bị nghiền nát!
Nhận ra được sự khác thường của nàng, Đại phu nhân đụng nhẹ tay nàng một cái, tầm mắt nhìn về phía Bách Lý Khả Thanh, ám thị cho con gái bằng ánh mắt.
Bách Lý Y Nhân rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
Ánh sương trong mắt không còn,