Suy nghĩ một lúc, Bách Lí Vu Đạo mới nhớ ra, vào lúc ông muốn lục soát Bảo Khoáng Viện, Bách Lí Khả Thanh đã lập lời thề son sắt, nếu không phát hiện ra cái gì, nàng cam tâm tình nguyện quỳ xuống rót trà, xin lỗi Bách Lí Thu Thủy.
Nếu chỉ là tranh chấp nhỏ bình thường thôi thì nói không chừng Bách Lí Vu Đạo còn sẽ chịu đối xử bất công một chút với Bách Lí Khả Thanh được nuôi ở bên người từ nhỏ, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, ông thật sự không thể tiếp tục thiên vị nàng được nữa.
Huống chi là...!Ánh mắt trầm tĩnh của Bách Lí Thu Thủy lặng nhìn Bách Lí Vu Đạo, nàng đã hiểu quá rõ về người phụ thân này, ông ta thích nhất là quảng cáo rùm beng về bản thân là một người chính trực đến mức nào, công chính ra sao.
Lúc Bách Lí Khả Thanh buông lời thề thốt, ông cũng nghe thấy rõ ràng, chắc chắn sẽ không ở ngay trước mặt nhiều nhân chứng như vậy mà cứ gạt bỏ cho qua chuyện.
Đối diện với đôi mắt thanh tịnh của Bách Lí Thu Thủy, Bách Lí Vu Đạo liếc mắt nhìn hai ma ma đang khống chế Bách Lí Khả Thanh, hai người lập tức buông lỏng tay ra, cả người Bách Lí Khả Thanh có hơi chao đảo, xém chút nữa thì bị té ngã.
"Thu Thủy nói không sai, Khả Thanh, lần này con mới là người phạm phải sai lầm..."
"Sao người sai lại là con?!" Bách Lí Khả Thanh nhả khăn trong miệng ra, nước mắt cứ lõm bõm rơi xuống không ngừng, trong đôi mắt là ánh nhìn hết sức oán độc, "Lúc nàng bắt nạt con, sao phụ thân không nói là tỷ ấy sai?! Rõ ràng đều là con của vợ lẽ, dựa vào đâu mà nàng có thể đứng ở trên cao, được lão phu nhân yêu thích, còn có thể sống ở Bảo Khoáng Viện..."
"Còn không câm miệng!" Sắc mặt Bách Lí Y Nhân đột nhiên trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như bị áp lực nặng nề tựa hai ngọn núi lớn đè xuống, "Là do muội hồ đồ! Cơ thể tam muội muội không được khỏe nên lão phu nhân mới phá lệ cho, thân thể của muội cũng bị suy nhược sao?! Phụ thân đã khoan dung độ lượng với muội, *võng khai nhất diện, muội còn muốn làm loạn, khiến phụ thân tức điên luôn sao?"
*Võng khai nhất diện: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người, bằng việc giúp người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.
"Muội..." Bách Lí Khả Thanh khẽ rùng mình, nàng đã bị lửa giận cùng sự nhục nhã thiêu cho váng đầu, cũng không hiểu tại sao Bách Lí Y Nhân đột nhiên lại lên tiếng đứng về phía Bách Lí Thu Thủy, nhưng sự phục tùng đối với mẹ con đại phu nhân tích góp dần theo năm tháng của nàng, vào lúc này lại từ trong xương tủy bộc lộ ra ngoài.
Ôm sự tủi nhục vào lòng làm nàng cắn chặt lấy khóe môi, những sợi tóc rối cứ thế rũ xuống, đem đôi con mắt tròn xoe đong đầy sự phẫn hận tới cực hạn, giống như có thể bùng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng bất cứ lúc nào che khuất đi, Bách Lí Vu Đạo cũng chỉ có thể nghe được giọng nói khàn khàn, "Đúng, là con sai, phụ thân, Khả Thanh không dám nữa, xin phụ thân tha thứ cho con..."
Bách Lí Vu Đạo hạ giọng lạnh lùng kêu "a" một tiếng, trên khuôn mặt của ông không có chút thương hại nào, "Nếu ngươi là con cháu Bách Lí gia thì phải *trọng tín thủ nặc, điều mình đã nói ra thì nhất định phải tự mình làm được, đừng vứt đi mặt mũi của Bách Lí Vu Đạo này!"
*Trọng tín thủ nặc: Trọng tín là xem trọng chữ tín, thủ nặc là giữ lời, trọng tín thủ nặc là biết giữ chữ tín mà làm theo những gì bản thân đã nói ra.
Bách Lí Khả Thanh cắn chặt khóe môi, một cháu máu tươi chảy ra khiến mùi máu ngập tràn trong miệng nàng, nàng giống như bị người ta định thân, đứng yên tại chỗ, cũng không hề nhúc nhích gì, chỉ có đôi mắt ẩn sau những sợi tóc vẫn luôn ủ sẵn sự tức giận.
Ngược lại, Bách Lí Thu Thủy không hề để tâm xem nàng đứng được bao lâu, nhanh tay kéo ra sau lưng một chiếc ghế dựa rồi nghiêm túc ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn về phía Bách Lí Khả Thanh, khóe môi gợi lên ý cười tạo thành cảm giác bức bách không nói nên lời.
Người vẫn luôn ở một bên nằm lệch lên trên ghế, khuôn mặt mang theo ý xem kịch vui Hoàng Phủ Dực Thần lại cầm chén rượu trong tay, bước bước chân xiêu vẹo tiến lại gần bọn họ, bỏ chén rượu vào trong tay Bách Lí Khả Thanh, "Đến đây, tứ muội muội, giữ lời đi...!Rồi nhị ca sẽ khen ngươi!"
Bách Lí Khả Thanh trên tay cầm cái ly, cảm giác ức chế không nhịn được làm môi cùng ngón tay của nàng bắt đầu run lên, thân thể càng run mạnh hơn, khóe môi bị răng bậm thật chặt lại càng đau thêm.
Nàng ta thắng, Bách Lí Thu Thủy thắng rồi!
Còn nàng thì sao?! Mẫu thân không hề nói giúp cho nàng dù chỉ một lời, đại tỷ tỷ của nàng cũng không xin tha cho nàng lấy một câu nào, phụ thân nàng...!Vậy mà bắt nàng đến chỗ con tiện tì thấp hèn này châm trà nhận sai!
Đều tại nàng ta, nếu Bách Lí Thu Thủy cứ thế chết ở thôn trang, như vậy sẽ không có chuyện ngày hôm nay! Bách Lí Khả Thanh từng bước cứng đờ tiến lên hai bước, mi mắt rũ xuống, bên trong đôi mắt là một mảng trầm mặc, nàng chậm rãi quỳ xuống, đôi tay run rẩy đem chén rượu không lớn lắm nâng lên.
"Tam tỷ tỷ, ta sai rồi, xin tỷ tha thứ cho lỗi lầm của ta..."
Những lời này từ trong miệng Bách Lí Khả Thanh nói ra, từng câu từng chữ đều toát ra mùi máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng Bách Lí Thu Thủy cũng không để ý rốt cuộc thì tâm tình của nàng ta như thế nào khi nói ra lời này này, bọn họ chán ghét nàng, nàng hoàn toàn tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ.
"Ta tha thứ cho muội." Bách Lí Thu Thủy cười mỉm, bấy giờ nàng mới vươn tay ra, không chậm chạp cũng không gấp gáp lấy đi cái ly đặt ở trong tay Bách Lí Khả Thanh, lúc nàng đang định kề môi lên miệng ly thì có hơi chần chừ một chút.
Chén rượu này...!Bách Lí Thu Thủy hơi giương tầm mắt, trong tay Hoàng Phủ Dực Thần trống trơn, bên cạnh người cũng trống không, đây đúng thật là cái ly hắn dùng để uống rượu.
Nhưng chút do dự chỉ đến trong chớp mắt rồi lại đi mau, đầu ngón tay đặt trên miệng chén lặng lẽ xóa đi các vết tích, nàng bưng ly trà đã lạnh kia lên, từ tốn uống hết, mùi hương lạ hòa chung với hương vị trà lạnh mạnh mẽ xông thẳng vào vị giác, còn có một chút hương rượu nhàn nhạt tựa như mùi hương trên môi hắn.
Nghi thức nhận lỗi coi như hoàn tất, Bách Lí Vu Đạo cũng không còn tâm tư để ở lại nơi này, sau khi bảo bảo hạ nhân lôi Bách Lí Khả Thanh ra ngoài đánh tiếp mấy trượng, lại tìm đến chỗ quản gia, ông muốn ngày mai phải tống cổ hai tên hạ nhân kia ra khỏi phủ rồi đem đi bán, sau đó bèn ôm vẻ mặt bực bội rời đi, đại phu nhân cũng đi theo sau ông, cả hai cùng đi khỏi sảnh ngoài.
Bách Lí Y Nhân đứng yên tại chỗ, quay đầu, khuôn mặt lại