Ở giữa mi tâm của Bách Lí Thu Thủy, mơ hồ có thể thấy được nếp gấp, nàng nghĩ không thông, Bách Lí Văn Tư nếu sợ đánh nàng sẽ khiến nàng đau thì sao hắn lại muốn vung xuống cho nàng một cái tát kia?
Chẳng lẽ có người dạy hắn làm như thế nhưng hắn lại không muốn làm nàng đau?
Nghĩ đến ba chữ "Hồ mị tử" trong miệng Bách Lí Văn Tư, nàng mơ hồ có thể đoán ra được ai dạy hắn lời nói này.
Ở Bách Lí phủ, chỉ có ngũ di nương bị đại phu nhân coi là hồ mị tử câu dẫn trượng phu của nàng ta, đến nỗi nàng từ khi sinh ra cũng bị gọi là tiểu hồ mị tử.
Sở dĩ Bách Lí Văn Tư nói như vậy, hẳn cũng là do người có quan hệ với đại phu nhân dạy do hắn.
Nhưng mục đích bọn họ làm như thế là để làm gì?
Những người kia đều giống đại phu nhân, so với người khác nàng biết rõ hơn ai hết, mỗi người có quan hệ với nàng ta đều tàn nhẫn độc ác, ăn thịt không nhả xương, giống như loài sói hoang đáng sợ, bọn họ hận nàng đến tận xương tủy, hận không thể nhìn thấy nàng bị thiên đao vạn quả nghiền thành tro bụi, nhất định sẽ không ở sau lưng dạy một thiếu niên ngu ngốc chỉ mắng mình hai câu, tặng cho nàng một cái tát không đau không ngứa như thế được.
Nàng nghĩ mãi cũng không ra, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khiến Bách Lí Văn Tư làm như vậy rốt cuộc là gì.
Nàng cũng có hiểu biết về Bách Lí Văn Tư, bởi vì từ nhỏ đã ngu ngốc nên trong phủ huynh đệ tỷ muội, từ trước đến nay hắn là người chịu sự khi dễ nhiều nhất, bởi vì hắn chẳng những ngu ngốc mà còn yếu đuối nhu nhược.
Một thiếu niên yếu đuối nhu nhược làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì...!
"Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị tốt, để nô tỷ đem lên rửa mặt cho người, trên mặt người còn dính chút nước."
Đợi nha hoàn bưng nước vào phòng, Hoa Quỳnh liền mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của Bách Lí Thu Thủy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Bách Lí Thu Thủy quyết định tạm thời gạt bỏ nghi vấn này sang một bên, tạm thời không nghĩ đến nó nữa, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì.
Vào trong phòng, Hoa Quỳnh vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bách Lí Văn Tư cho Bách Lí Thu Thủy một cái tát, Bách Lí Thu Thủy thấy thế cũng không thể không an ủi nàng, nói không chừng tiểu hài tử kia nhất thời hồ đồ, chuyện qua rồi cũng nên cho qua, hà tất gì phải so đo cùng một kẻ khờ?
Bách Lí Thu Thủy nói rất nhiều mới có thể trấn an được Hoa Quỳnh, vốn tưởng chuyện này qua rồi thì cũng không còn gì nhưng không ngờ đến, hai ngày sau, một việc phát sinh ở Bảo Khoáng viện khiến người ta càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Mới sáng sớm, Bách Lí Thu Thủy vừa bước ra khỏi cửa phòng, lúc còn đang định đi thỉnh an lão phu nhân thì đột nhiên cửa phủ đột nhiên bị đẩy ra từ khe hở một đồ vật không lớn lắm bị người ta ném vào, sau khi ném xong đồ thì người kia mới xoay người bỏ chạy rất nhanh, nhưng từ khe hở của cửa phủ, Bách Lí Thu Thủy có thể nhìn ra được, người vừa chạy đi chính là Bách Lí Văn Tư.
"Đó không phải là tứ thiếu gia sao?" Hoa Quỳnh lòng đầy hoài nghi mà nhìn bóng người đang chạy đằng xa, "Vẫn còn sớm như vậy, tứ thiếu gia sao lại chạy đến đây?"
Bách Lí Thu Thủy cũng hơi ngạc nhiên, đồ vật bị Bách Lí Văn Tư ném còn đang nằm trong sân, đồ vật này bị một trang giấy trắng rất lớn bao lại kín mít, chỗ cái lỗ lộ ra ngoài một thứ gì đó giống như đống lông tóc màu đen.
Đó là thứ gì? Ấn đường của Bách Lí Thu Thủy khẽ nhíu chặt, lúc nàng đang định đi lên lật ra xem xét thì cửa lớn lại phát ra tiếng kẽo kẹt do bị người ta đẩy ra, người kia vô ý vô tứ bước vào, không để ý xém chút nữa một chân đã đạp lên đồ bị gói bằng giấy trắng kia, hắn lại rên lên một tiếng rồi lách mình tránh ra.
"Mới sáng sớm, cái này là thứ gì mà bày ra chỗ này?" Hoàng Phủ Dực Thần lấy mũi chân đá bao giấy kia, nhìn thấy trang phục mới của Bách Lí Thu Thủy thì lập tức kêu lên một tiếng, "Dậy sớm như thế, muốn đưa cho ngươi sớm một chút cũng thật khó, ngươi không sợ sẽ làm ta thất vọng từ sáng sớm đã vất vả chạy từ Túy Phong lâu chạy qua đây sao?"
Trước mặt Hoàng Phủ Dực Thần, xiêm y trên người còn được coi như là gọn gàng, chỉ là tóc tai lại tùy tiện buộc ở sau lưng, vẻ mặt còn có chút mớ ngủ, trong tay còn đang cầm một bao giấy dầu, bên trong tản ra mùi hương, không thể nghi ngờ mà nói đó chính là điểm tâm của Túy Phong Lâu.
"Sai hạ nhân, để sáng sớm hạ nhân đi mua đồ rồi chờ người trở về, nhị ca như thế cũng không thể gọi là vất vả." Bách Lí Thu Thủy cười cười rồi tránh ra, để cho hắn có thể vòng qua đống giấy trắng.
Hoàng Phủ Dực Thần khóe môi khẽ nhếch, cười híp mắt với nàng, nói: "Cho dù có nói thế nào thì điểm tâm đều do ta sai người chuẩn bị.
A, đúng rồi, tam muội muội, một tiểu nha đầu như người mà đã một hai phải trái rõ ràng như thế, cẩn thận như vậy, khả năng chú ý quá cao độ rồi, tương lai không khéo không có nhà chồng nào dám chứa ngươi."
"Không làm phiền nhị ca lo lắng, thời gian từ giờ tới lúc đến tuổi cập kê bàn chuyện cưởi hỏi còn rất xa, nhưng thật ra nhị ca, ngươi suốt ngày quần áo không chỉnh chu mới khiến người khác phải lo lắng sau này không biết có tiểu thư nhà nào nguyện ý gả cho ngươi hay không." Bách Lí Thu Thủy xua tay, ý bảo Hoa Quỳnh đưa hắn cùng với điểm tâm đến phòng đầu tiên.
Mấy ngày nay, mỗi khi rảnh rỗi Hoàng Phủ Dực Thần lại đến tìm nàng cãi nhau mài răng, câu nào câu nấy của hắn cũng không đứng đắn, lúc trước Bách Lí Thu Thủy còn không muốn thân thiết với hắn nên luôn thay đổi biện pháp đuổi hắn đi, nhưng da mặt của Hoàng Phủ Dực Thần có thể so sánh với tường thành, cả ngày mặt dày mày dạn bám dính lấy nàng nói chuyện tào lao.
Nàng cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, dứt khoát bỏ luôn ý định muốn đuổi hắn đi, hơn nữa đây là trong phủ, bản thân nàng cũng không thể yên tâm nói chuyện phiếm giết thời gian với người khác, nhưng nếu hắn đã hòa đồng với nàng thì nàng cũng chậm rãi tiếp nhận mà không kháng cự.
Nghe nàng nói xong, Hoàng Phủ Dực Thần liền nhếch miệng cười, vẻ mặt vô lại, "Vậy thì thật tốt, không ai muốn ngươi, ta cũng không được ai muốn, quyết định vậy đi, sau này mỗi ngày chúng ta đều đến thăm nhau, ta đưa ngươi đến sòng bạc, thanh lâu mấy lần, đủ để tiêu dao tự tại một thời gian."
Bách Lí Thu