"Ngươi là ai? Sao ngươi lại có thể đi vào trong Bách Lí phủ được chứ?"
Đại phu nhân mở miệng, vẫn là ngữ khí ôn nhu với ánh mắt ấm áp, đó là điều người khác thấy, họ chỉ cảm thấy nàng đối xử với đứa nhỏ này vô cùng lương thiện, nhưng không ai có thể biết đại phu nhân lương thiện mà họ nói, vào giờ phút này trong lòng nàng ta đang nghĩ,làm thế nào để lão phu nhân và phu quân của mình biết được những việc lúc trước, nàng chính là muốn áp bức Bách Lí Thu Thủy chết trên đường đi!
Đôi mắt của Bách Lí Thu Thủy nhẹ run, che giấu đi tia lạnh lẽo nơi đáy mắt, nàng ở trước mặt đại phu nhân bái lạy một cái, nàng ngước mắt nhìn đại phu nhân rồi nói:
"Mẫu thân, Thu Thủy đã trở lại."
Vừa nghe lời này của nàng, sắc mặt của đại phu nhân hơi trầm xuống.
"Vệ ma ma, không phải ngươi đã đuổi nha đầu ngốc này ra ngoài rồi sao?"
Vệ ma ma là người thân tín bên cạnh đại phu nhân, nghe vậy bà lập tức tiến lên, nói: "Bẩm đại phu nhân, nô tỳ đúng là có cho người đuổi đứa nhỏ này ra ngoài, nhưng không biết đứa bé này làm sao có thể lén lút vào trong phủ như thế, nô tỳ cũng không hay biết."
"Ngươi dám cả gan giả mạo là thiên kim tiểu thư của Bách Lí gia, ta không tính sổ ngươi một lần coi như tha cho ngươi, vậy mà ngươi lại không từ bỏ ý định tiến vào bên trong phủ, ngươi coi Bách Lí phủ là nơi nào? Làm sao lại để bất cứ ai cũng có thể tuỳ tiện ra ra vào vào? Chỉ là tiểu nha đầu như ngươi thoạt nhìn cũng đáng thương, ta cũng sẽ không đưa ngươi trình lên quan, người đâu! Đem đứa trẻ không rõ lai lịch này ra ngoài đánh mấy trượng rồi đuổi đi, các ngươi cũng không cần phải đánh quá tàn nhẫn, chỉ cần khiến đứa bé này không dám đến nơi này nữa là được rồi."
Lời này của đại phu nhân nghe có vẻ như là người nhân từ nhưng bà ta lại liếc mắt một cái với Vệ mụ mụ, ánh mắt ấy chứa đầy ý vị thâm sâu, cái liếc mắt chứa hàm nghĩa là gì, Vệ mụ mụ lại hiểu quá rõ ràng.
Ý tứ của "mấy trượng" chính là muốn đem nàng đánh tới thở không nổi mới thôi!
"Đại phu nhân là người thiện lương." Vệ mụ mụ tất cung tất kính nói một câu, tiến lên chỉnh tư thế của Bách Lí Thu Thủy, nàng ta nhanh chóng lui về phía sau một bước để trốn cho qua.
"Mẫu thân, ta chính là tam tiểu thư Bách Lí Thu Thủy, là con gái của người mà." Nàng đứng vững bước chân, thống khổ mà nhìn đại phu nhân.
Chỉ trong nháy mắt nàng đã muốn đi khỏi nơi này, chỉ bằng tâm cơ mưu mô đã tích lũy được của nàng ở kiếp trước thì việc nàng thay họ đổi tên thâm nhập vào bất cứ nơi nào dù là danh môn vọng tộc nàng làm một mưu sĩ đều là việc dễ như trở bàn tay.
Chỉ là nàng nhìn thấy gương mặt của Bách Lí Y Nhân thì liền ý thức được rằng điều mà bản thân nàng muốn là gì, không phải chỉ là sống lại để sống một cuộc sống đơn giản đến hết đời người.
Yên ổn sống hết đời với những tháng ngày mây gió điềm nhiên, như vậy không phải không thể, chỉ là ở kiếp trước...!nàng đã thề nhất định phải đem nợ máu của bản thân đòi lại đủ cả! Trước mắt, bản thân nàng nhất định phải đem thân phận tam tiểu thư Bách