Một ông lão vừa ăn xong kích động nói: “Vậy thì… Thất hoàng tử, khoai lang cùng lúa mì này… chúng ta có thể lưu lại bao nhiêu phần?”
Lãnh Thiên Minh sững sờ, ngẫm nghĩ vài giây.
Thời đại này, dân chúng đều phải nộp thuế, thông thường, lương thực do bọn họ trồng ra, có thể lưu lại 3 đến 5 phần đã là không tệ rồi.
Lãnh Thiên Minh nhìn dân chúng xung quanh, hô to: “Năm nay, vụ mùa đầu tiên, mọi người không cần phải giao thuế, có thể lưu lại toàn bộ, sau này, số lượng lương thực trồng được chỉ cần giao ra hai phần là được, còn lại đều là của các vị.
Hơn nữa, chỉ cần là đất đai hoang phế, ai khai hoang thì là của người đó”.
Sau một thoáng yên tĩnh, đám đông bỗng nhiên bùng nổ, tiếng reo hò hệt như sấm rền…
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tin tức về sản lượng lương thực tại thành Thanh Châu tăng vọt, cùng với truyền thuyết về một vị hoàng tử anh hùng giáng thế cứu vớt chúng sinh lan truyền khắp lãnh thổ Tề Lỗ.
Nghe đồn vị hoàng tử kia có thể biến ra lương thực ăn không hết, còn có mỹ thực chưa từng thấy trước đó, lại còn có thể khống chế thần thú trăm tuổi – Tuyết Sơn hổ, điều khiển vạn vật, hô phong hoán vũ…
Đương nhiên, Lãnh Thiên Minh không biết được những chuyện này, tuy nhiên, việc khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là sáng nay, Trình Khai Sơn đột nhiên chạy đến báo với hắn rằng hiện tại, rất nhiều người dân đã họa tranh của hắn, đem treo trong nhà, mỗi ngày quỳ lạy cúng bái.
Nghe xong, Lãnh Thiên Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh…
Thời gian dần trôi qua, ngày càng có nhiều dân chạy nạn không có cơm ăn tìm đến, việc này khiến cho số lượng nhân khẩu tại thành Thanh Châu vượt qua 10 vạn chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Tân Cửu đành phải di dời những lưu dân mới đến, sắp xếp cho họ ở các thành trấn phụ cận như thành Lâm An, thành Phượng Hoàng,… đồng thời, dạy cho bọn họ cách gieo trồng khoai lang và ngô…
Lãnh Thiên Minh cũng bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo của mình, sau gần nửa năm thu thập tình báo, rốt cuộc, hắn đã có được bản đồ phân bố đạo phỉ nguyên vẹn, chuyện tiếp theo chính là làm cách nào để huấn luyện đội quân của mình cho thật tốt…
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Lãnh Thiên Minh liền đi đến quân doanh, tất cả binh lính có mặt tại đó đều bị triệu tập đến giáo trường.
Nhìn hàng vạn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề, tâm trạng Lãnh Thiên Minh vô cùng kích động.
Hai ngày nay, hắn vẫn luôn cân nhắc nên làm thế nào để cải thiện sức chiến đấu của những binh lính này, làm sao để bọn họ thuần phục hắn.
Cuối cùng, Lãnh Thiên Minh cũng đã có đáp án, cho nên hắn quyết định nói ra cách nghĩ của mình với mọi