Phương Thông gật đầu: “Đúng, thế nhưng trong quân địch dường như có một số người ăn mặc rất kỳ quái?”
“Đại nhân, đó là người Oa, năm đó ta từng gặp một lần, những người là chính là hải tặc hành nghề cướp đoạt dọc theo bờ biển, bọn chúng còn đồ sát dân chúng vùng duyên hải”.
“Người Oa, không biết lượng sức, một đám giặc Oa nho nhỏ cũng dám giương oai”, Phương Thông mắng.
Khi kẻ địch sắp tiến vào phạm vi công kích của cung tiễn thủ, Phương Thông lập tức giơ cờ lệnh lên, hô to: “Cung tiễn thủ chuẩn bị… châm lửa… bắn tên”.
“Vèo… vèo…”, vô số mũi tên mang theo pháo bay vọt ra ngoài.
Phương Thông tiếp tục hô: “Cung tiễn thủ tự do xạ kích, đừng dừng lại…”
Đám hải tặc đang xông đến lập tức bị vô số mũi tên bắn chết, ngay sau đó, khi những tên khác còn chưa kịp phản ứng thì “Bùm…ầm ầm ầm”, vô số tiếng nổ mạnh vang lên trên chiến trường, tiếng kêu la ngập trời.
“Á… đau chết mất”.
“Ngu ngốc…”
“Chân của ta…”
Tốc độ tiến công của đám hải tặc bị áp chế rõ ràng, thế nhưng chẳng mấy chốc, sau những tiếng kêu la và mắng chửi, đám dân liều mạnh quanh năm liếm máu trên lưỡi đao này lại lần nữa xông lên.
Đám hải tộc nhanh chóng vọt lên tường thành, Phương Thông hô lớn: “Cung tiễn thủ lui về sau, bộ binh lên, mang theo đá và dầu hỏa”.
Khi hải tặc dựng thang chuẩn bị leo lên tường thành, vô số đá cùng dầu hỏa từ trên cao ném xuống, tiếp đó là vô số bó đuốc đã châm lửa, dưới tường thành lập tức vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
“Ngu ngốc, đám người Trung Nguyên này chỉ biết sử dụng mấy cái thủ đoạn hèn hạ đó, không dám chính diện đối chiến cùng võ sĩ Phù Tang ta”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang mắng to.
“Bổn Nguyên Quân, xem ra Hắc Kỳ Quân quả thật có điều cổ quái, tên mà bọn họ bắn ra lại có