“Chuyện nhỏ, cướp đoạt dân nữ, giết sạch người trong thôn, bêu đầu thị chúng, đó là việc nhỏ ư? Đó không phải là súc sinh thì còn là gì? Không thể tiếp tục như thế mãi được, ta muốn hẹn thất hoàng tử Bắc Lương một lần”, Dịch Thiên nổi giận nói.
Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Minh hôn Mộ Như Tuyết bên cạnh rồi ra khỏi ổ chăn, Mộ Như Tuyết thì thẹn thùng che mặt…
Sau khi cơm nước xong, Lãnh Thiên Minh bèn đi tới khu quân sự Thanh Châu…
Giáp Tử Thất nhìn thấy Lãnh Thiên Minh bèn vội vàng tiến về phía trước nói: “Thất hoàng tử, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ngươi là đầu não của Hắc Kỳ quân, ta không thể để mắt đến nó mọi lúc mọi nơi được, bảo ngươi cải tiến chiến hạm, chuyện đó tới đâu rồi?”
Giáp Tử Thất cười nói: “Cũng khá là thuận lợi, chiến hạm thay đổi tương đối đơn giản, chỉ là cố định hỏa pháo ban đầu trên chiến hạm nhưng bây giờ tải trọng của chiến hạm đều quá nhỏ, ta đã bí mật sắp xếp cho Cổ Bách Vạn lấy danh nghĩa thương buôn thuyền chế tạo mười chiếc chiến hạm lớn cho chúng ta từ Đại Lương, chỉ là hao phí quá lớn”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Bỏ con tép bắt con tôm”.
“Nhưng mà thất hoàng tử, ty chức vẫn không hiểu lắm, tại sao ngài lại xem trọng việc kiến thiết hải quân thế, chúng ta hoàn toàn không dùng được”, Tân Cửu hỏi.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nam nhi chí ở bốn phương”.
“Hả? Là sao?”
Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu hỏa pháo có thể dùng được?”
“Một trăm, tuy là công nghệ chế tác ra không khó nhưng chi phí nguyên vật liệu quá cao, ty chức cũng không dám chế tạo nhiều”, Tân Cửu nói.
Lãnh Thiên Minh nghe xong bèn nói: “Không đủ, phải nhanh chóng chế tạo một loạt hỏa pháp,