“Đúng thế, xin hãy đưa bọn ta đi, nơi này chính là địa ngục…”
Trong mắt các cô gái tràn ngập khiếp sợ và hoang mang.
Trình Khai Sơn đỏ nhòe mắt, trước đây nỗi căm hận của hắn ta với hải tặc chỉ đơn giản là trả thù, nhưng khi tận mắt chứng kiến bao nhiêu cô gái vô tội bị hải tặc ô nhục, lửa giận trong lòng càng thêm bùng cháy.
Trình Khai Sơn: “Mọi người yên tâm, Hắc Kỳ quân nhất định sẽ bảo vệ, đưa mọi người trở về nhà, sau này sẽ không có hải tặc ức hiếp mọi người nữa”.
Sau khi giải cứu các cô gái, Trình Khai Sơn đã sắp xếp một chiếc thuyền lớn, đưa bọn họ về Uy Hải Vệ an cư…
Sau một đêm chiến đấu đẫm máu, hải quân Hắc Kỳ quân được triệu lệnh tập trung, Trình Khai Sơn nhìn những binh sĩ trẻ tuổi trước mặt, hét lớn: “Các ngươi đã nhìn thấy những cô gái hồi nãy chưa? Tại sao thất hoàng tử muốn chúng ta liều mạng rèn luyện? Tại sao thất hoàng tử táng gia bại sản cũng phải thành lập hải quân? Tại sao hả?”
Đám đông trầm mặc không lên tiếng, đa số những tân binh vừa gia nhập, đều là vì cảm thấy hiếu kỳ và thú vị…
Trình Khai Sơn tiếp tục: “Gần trăm năm nay, hải tặc lộng hành, cướp bóc khắp nơi, vô số thôn trang bị phá, bách tính bị giết hại, không phải vì chưa có hải quân ư? Không phải đám giặc Oa cậy có thuyền và đại bác, mới dám diễu võ dương oai trên lãnh thổ Trung Nguyên ư?”
“Thất hoàng tử từng nói, dù là bách tính Đại Lương hay Đông Hải, chúng ta đều cùng cội nguồn, nhưng giặc Oa thì không, đó là đám dị tộc khốn khiếp, vì vậy không cần biết hải quân Đại Lương thế nào, hải quân Hắc Kỳ quân nhất định phải trở nên lớn mạnh, không vì gì khác, chính là để vợ con chúng ta không phải chịu số mệnh như những cô gái kia, các ngươi hiểu chưa?”
“Đã rõ…đã rõ”.
Tất cả binh sĩ hét lên.
Khi Trình Khai Sơn quay lại thuyền chủ, Hải Nương chợt tiến tới…
“Trình đại ca, huynh đừng quá tức giận, những năm qua hải tặc làm không ít chuyện như vậy, chẳng qua huynh mới thấy lần đầu mà thôi”.
Trình Khai Sơn nhìn Hải Nương, bất ngờ bật khóc: “Aiz, ta chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không có khả năng bảo vệ bọn họ, nếu