Lãnh Hàn nói: “Ta không dám, Tuyết Sơn Hổ đáng sợ lắm, ngươi qua đây đi”.
Lãnh Thiên Minh khẽ cười rồi đi qua đó nói: “Chuyện gì? Nhìn ngươi gấp gáp như thế”.
Lãnh Hàn nói: “Hiên Vũ Ngọc Nhi đến rồi”.
“Gì cơ? Nàng ấy đến làm gì?”, Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên nói.
“Nói là đến đón những người phụ nữ bị cướp biển bắt đi, còn muốn gặp cảm ơn ngươi”, Lãnh Hàn nói.
“Chuyện này còn cần công chúa đích thân đến sao? Đại Lương… không sao rồi, thế người vội cái gì?”
Lãnh Hàn căng thẳng nói: “Nàng… nàng ấy đến… là đến nhà ngươi… có lẽ giờ đang nói chuyện với hai vị phu nhân”.
“Hả? Nàng ấy muốn làm gì?”
Lãnh Thiên Minh cưỡi lên người Tuyết Sơn Hổ nhanh chóng quay về vương phủ…, thế mà lại nhìn thấy Thích Kinh Phong ở trước cửa, Thích Kinh Phong thấy Lãnh Thiên Minh thế mà lại cười hổ cũng giật mình…
“Thích tướng quân, sao người cũng đến đây?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Thích Kinh Phong nói: “Phục lệnh của hoàng thượng ta, bảo vệ an toàn của công chúa”, nói là thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Sơn Hổ bên cạnh.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thích tướng quân đừng sợ, đều là người của mình”.
“Người của mình?”, Thích Kinh phong cũng từng nghe nói Thất hoàng tử của Bắc Lương có thể cưỡi Bạch Hổ, nhưng hắn ta không tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả thật là khiếp sợ thật.
Lãnh Thiên Minh đi vào vương phủ, đi đến đại sảnh thì thấy một cảnh tượng rất thần kỳ.
Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan đang ngồi đó bất động nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn cái này, quan sát cái kia, chạy qua chạy lại cứ như đang ở nhà của mình.
“Khụ… Khụ”, Lãnh Thiên Minh khẽ kho hai tiếng.
“Thiên Minh ca, ca về rồi…”, Hiên Vũ Ngọc Nhi mừng rỡ chạy