Tề Dung chợt khóc lên: “Trước giờ đại vương ra trận đều sẽ viết thủ lệnh để lại chỗ lão phu, chỉ là vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng… nhưng nào ngờ lần này… lại… ôi…”
Tề Dung chỉnh sửa vạt áo mình rồi nói: “Thôi, thôi, nếu như đại vương thật sự bị giết hại, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là mau chóng nâng đỡ tân vương lên ngôi, đất nước không thể một ngày không có vua”.
Advertisement
“Nhưng nếu như người đại vương sắc phong chính là nhị hoàng tử thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể nâng đỡ một hoàng tử giết vua được”, một đại thần hô to.
“Đúng, không thể nâng đỡ nhị hoàng tử”.
Tề Dung xua xua tay: “Rốt cuộc đại vương lập ai làm người thừa kế vương vị, lão phu cũng không biết, nhưng ta vẫn muốn đợi để gặp nhị hoàng tử, hỏi cho rõ ràng”.
Dụ Long đứng dậy nói: “Hoang đường, Lãnh Thiên Ngạo thí quân sát phụ, đừng nói hắn không dám quay về, cho dù hắn quay về, ta cũng nhất định sẽ giết hắn”.
“Đúng… đúng…”, rất nhiều người hô hào theo.
Tề Dung nhìn văn thần khắp triều, nên biết rằng nếu đại vương đã chết, Bắc Lương này chắc đến tám chín phần đã nằm gọn trong tay tam hoàng tử.
Vương cung, nội viện, quân cơ và đại quyền đã thuộc về gia đình họ, cộng thêm nhị hoàng tử này lại mưu quyền tạo phản…
Tề Dung nhìn về phía đám đông: “Chuyện đã đến mức này, lão phu cũng vô phương cứu vãn.
Mệnh lệnh do chính tay đại vương viết ở đây, xem hay không xem cũng không còn ý nghĩa gì.
Hiện giờ chỉ có thể mời tam hoàng tử