Dụ Long im lặng trong phút chốc rồi bật cười: “Ha ha… đại vương, ta tự có cách của mình.
Chuyện đã đến nước này, hi vọng đại vương cũng không cần hỏi nhiều, cứ nể tình mạt tướng cả đời tận hiến cho Bắc Lương, bán cho ta chút thể diện, nhanh chóng xử chết một mình ta đi…”
Lãnh Liệt Vương nhìn Dụ Long mà cười: “Ngươi biết ta, ta biết ngươi, hai ta quá hiểu nhau rồi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ngươi, coi như hồi đáp cho những năm tháng ngươi hi sinh vì Bắc Lương”.
Advertisement
Dụ Long rơi nước mắt, quỳ trên nền đất hô to: “Tạ đại vương”.
Lãnh Liệt Vương phất tay, Dụ Long bị cấm quân lôi ra ngoài…
Nhìn Dụ Long bị kéo đi, tam hoàng tử cũng hoàn toàn hoảng sợ, hắn ta quỳ xuống đất run lẩy bẩy…
“Ngươi không có gì muốn nói sao?”, Lãnh Liệt Vương hỏi.
Tam hoàng tử run run nói: “Ông ngoại mưu đồ tạo phản là tội chết, nhi thần không có gì để nói”.
Lãnh Liệt Vương tiện tay nhặt lên một bó tấu thư ở bên cạnh rồi ném qua, ông ta mắng lớn: “Súc sinh, uổng công ông ngoại ngươi trước khi chết còn muốn bảo vệ ngươi một mạng”.
Lãnh Thiên Tinh bị tấu thư ném vào đầu, hắn ta hoàn toàn hoảng loạn quỳ xuống đất không ngừng dập đầu nhận sai, văn võ bá quan trong đại điện cũng không dám phát ra tiếng thở lớn.
“Bắt đầu từ hôm nay ngươi tạm thời bị giam cầm trong phủ do cấm quân trông coi, không được liên lạc với bên ngoài, nếu không thì giết không tha”, Lãnh Liệt Vương cuối