Tân Cửu chắp tay nói: “Có một vị sứ thần đến”.
“Sứ thần?”, Lãnh Thiên Minh hoài nghi hỏi: “Sứ thần không phải nên đi kinh đô sao, đến chỗ chúng ta làm gì?”
Advertisement
Tân Cửu nói: “Bọn họ chạy tới đây vì thất hoàng tử”.
“Sứ thần ở đâu?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Phù Tang”, Tân Cửu nói.
“Cái gì?”, trong lòng Lãnh Thiên Minh sợ hãi một trận, Phù Tang chính là nước Tịch đời sau, hắn còn chưa đi tìm bọn họ, vậy mà bọn họ đã tìm tới cửa trước rồi sao?
“Bọn họ tới làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Tân Cửu nói: “Không nói, bọn họ nói chỉ có thể nói chuyện với ngài thôi, ngài gặp hay không gặp?”
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Gặp, ta cũng muốn xem xem bọn họ muốn diễn trò gì”.
Mấy võ sĩ Phù Tang nhanh chóng được dẫn vào phòng khác nha môn trong phủ Thanh Châu, nhìn kỹ thì võ sĩ nước Tịch cũng không khác quá nhiều so với trong trí nhớ của mình, vẫn khiến cho người ta vừa nhìn liền muốn đạp cho hai phát…
“Kẻ hèn Tẫn An Tư Lang của nước Phù Tang, phụng lệnh của Đức Xuyên Nhất Nam tướng quân tới thăm viếng thất hoàng tử”, một người dẫn đầu dùng tiếng Trung Nguyên nói.
Lãnh Thiên Minh nhàn nhạt nói: “Đức Xuyên Nhất Nam là ai vậy?”
Tẫn An Tư Lang cả kinh, hắn ta đắc ý cười nói: “Đức Xuyên Nhất Nam tướng quân là tộc trưởng của toàn bộ gia tộc Đức Xuyên, ông ấy cũng chính là quốc chủ của toàn bộ nước Phù Tang bây giờ”.
Lãnh Thiên Minh tò mò hỏi: “Quốc chủ của các ngươi không phải tên là Thiên Hoàng sao?”
Tẫn An Tư Lang tò mò nhìn Lãnh Thiên Minh rồi nói: “Thiên Hoàng là hậu duệ của thần mặt trời, mà gia tộc Đức Xuyên chính là chiến đấu để bảo vệ Thiên Hoàng”.
Lãnh Thiên Minh hỏi tiếp: “Vậy hai người họ ai mạnh hơn?”
Lần này quả thật Tẫn An Tư Lang đã không thể chịu nổi nữa, bắp thịt trên mặt hắn ta cũng khẽ run rẩy, hắn ta cười nói: “Không ngờ thất hoàng tử lại quan tâm đến chuyện của nước