Hoàng đế Hiên Vũ cũng cười nói: “Ta biết, tâm tính con lương thiện, nhưng lương thiện quá lại không tốt”.
Sau đó, hoàng đế Hiên Vũ nhìn Lãnh Thiên Minh: “Thất hoàng tử, ta thay mặt người dân Đại Lương cảm ơn hành động vĩ đại này của ngươi, Ta cũng sẽ phái người toàn lực phối hợp với hành động của ngươi.
Mấy ngày tới, ta sẽ để Ngọc Nhi giả bộ xuất cung du ngoạn, tìm cơ hội để gặp mặt ngươi, cũng đến lúc cũng để con bé được hiểu biết thêm thế thái dân tình rồi”.
Sau đó, Hiên Vũ Ngọc Nhi gật đầu với Lãnh Thiên Minh.
Advertisement
Lãnh Thiên Minh đáp: “Chuyện này quá nguy hiểm, ta sợ công chúa…”
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Huynh không sợ, ta sợ gì chứ, hơn nữa phụ vương đã phái rất nhiều mật thám âm thầm bảo vệ ta.
Dù sao đây cũng là vương thành Thiên Khải, huynh cứ yên tâm… ngược lại thì huynh phải cẩn thận”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Vậy được”.
Phía dưới một công binh xưởng bỏ hoang của vương thành Thiên Khải.
“Ngươi nhìn kỹ rồi sao, là Lãnh Thiên Minh?”, Hiên Vũ Khuyết hỏi.
“Thần nhìn rõ, chắc chắn là hắn, hơn nữa sau đó còn vào trong phủ của Lưu Bất Đắc”, một người mặc đồ đen đáp.
Hiên Vũ Khuyết cười lớn: “Ha ha…đúng là ông trời giúp ta, bất luận bọn chúng có kế hoạch gì, trừ khử Lãnh Thiên Minh cho ta, sau đó đổ tội cho Lưu Bất Đắc câu kết với Bắc Lương…”
Xế chiều, Lãnh Thiên Minh và Liễu Ỷ La đứng bên sông Minh Hà, ngắm trời về đêm.
“Lãnh công tử đang nghĩ gì vậy?”, Liễu Ỷ La