Lúc này, đám giặc Oa tấn công Hoàng Châu, Tứ Nghĩa, Trần Thành đều bị mai phục và tổn thất nặng nề, sau khi nhận lệnh, chúng nhanh chóng tập hợp để lui quân.
Vài ngày sau, bờ biển Ngũ Châu, đám giặc Oa đã bị đánh tơi bả tập trung ở đây, đâu đâu cũng chỉ toàn tiếng kêu ai oán và đau khổ…
Đức Xuyên Nhất Hùng: “Hạm đội của chúng ta mấy ngày nữa mới đến nơi?”
Advertisement
“Dựa theo tính toán, cần khoảng hai ngày nữa”.
“Lập tức tổ chức đội Vinh Dự, nhất định phải ngăn cản đại quân Đại Lương ngoài bờ biển, chống đỡ chờ hạm đội tới nơi”.
Rất nhanh, bọn giặc Oa đã dùng hành động để chứng minh sự điên cuồng của chúng, từng tốp binh sĩ tập hợp lại, ai nấy đều cởi sạch y phục, trên người chỉ còn lại một mảnh vải quấn quanh thắt lưng, luôn mồm gào thét "Thiên Chiếu Đại Gia", đồng thời lao về phía quân truy kích của Đại Lương…
Mặc dùng bọn chúng không cách nào chiến thắng, nhưng tên nào cũng gào đến rách cổ xé họng, những vết đao khứa máu chảy trên cơ thể trần truồng trông đáng sợ lạ thường, thực sự có tác dụng khiến đối phương hoảng sợ.
Lưu Bất Đắc đứng quan sát phía sau, không nhịn được chửi: “Đám điên khùng này, đúng là lũ lợn đáng chết, không cần giao chiến với chúng, cho cung thủ lên đi”.
Khi đợt quân Vinh Dự lần hai xông tới, quân đội Đại Lương đã hoàn toàn lui về sau, không ít tên giặc Oa bật cười đắc chí, còn có vài kẻ giật mảnh vải cuối cùng ra, chổng mông về phía quân Đại Lương.
Nhưng chỉ một lúc sau, bọn chúng liền tắt nụ cười, bởi vì, số lượng lớn cung thủ đã bắt đầu giương tiễn…
“Bọn khốn, chúng