“Bảo bối, cho ta hôn cái nào”.
Mộ Như Tuyết bật cười, nói: “Chàng nhẹ tay chút, con còn nhỏ”.
“Không sau, con trai ta chính là một baby mạnh mẽ”.
Advertisement
“Chàng đó, suốt ngày nói mấy lời khó hiểu, không biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa”.
“Khỏi quan tâm ta ngốc hay không, nàng thích là được rồi”.
Dứt lời, Lãnh Thiên Minh liền đặt Thần An xuống, ôm lấy Mộ Như Tuyết…
“Ban ngày ban mặt, chàng làm gì thế?”
“Từ khi nàng mang thai Thần An đã được một năm, giờ có thể rồi chứ?”
“Chàng…chàng nói gì đấy, xấu hổ chết đi được.
Nếu muốn…cũng phải đợi đến tối, chàng mau bỏ ta ra, Thần An đang ở đây này”.
“Sợ gì, con đâu có hiểu…”
Sau đó hắn liền phủ xuống…
Lúc ăn cơm tối, nhìn gương mặt đỏ bừng của Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan không kìm được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị ốm đó chứ?"
"A...!không, chỉ là dỗ Thần An có chút mệt thôi".
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đúng vậy, ta cũng rất mệt..."
"A".
Lãnh Thiên Minh chỉ cảm thấy chân bị đá mạnh một cái, còn Mộ Như Tuyết lại hung hăng nhìn hắn.
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Được rồi, được rồi, các nàng thu dọn chút đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ trở về đô thành, phụ vương đã giục mấy lần rồi".
Tiểu Lan đáp: "Vậy chúng ta còn quay về đây không?"
"Chắc chắn sẽ quay về rồi, dù sao sau này bất kể là ở Sơn Đông này hay là đô thành, các nàng muốn sống ở đâu thì sống ở đó".
Trong một tòa lãnh cung của hoàng cung đô thành Bắc Lương.
Dụ quý phi đang kéo một người đàn ông, ôm thật chặt lấy...!
"Trương tướng quân, đừng đi được không, người ta khó khăn lắm mới mời được chàng tới đây".
"Dụ quý phi, xin người hãy