"Cùng Nhi, trước đây cha con đặt cho con cái tên này chính là hy vọng sẽ có một ngày con có thể trở nên nổi bật, không còn nghèo khổ nữa, khoa cử lần này con nhất định phải cố gắng lên nhé".
"Mẹ, con thật sự không muốn đọc sách nữa, ngày nào cũng đọc chi hồ giả dã, căn bản không có chút tác dụng nào trong cuộc sống, cho dù có viết được thơ hay thế nào thì cũng có ích gì? Lẽ nào viết thơ hay là có thể trở thành một vị quan tốt, làm quan không phải nên hiểu được nỗi âu lo của dân sao? Thật sự không biết thế đạo này rốt cuộc là thế nào nữa".
"Cùng nhi, con không được nói năng linh tinh".
"Con đâu có nói linh tinh, mẹ xem từ cổ chí kim, quan được chọn ra từ khoa cử có mấy người làm tốt, người thật sự có năng lực cuối cùng đều chẳng phải là những người bị ép buộc phải đi buôn bán hoặc là rời xa quan trường đó ư? Dân sinh là đại kế thiên hạ, làm thế nào để trị được thiên hạ, tạo phúc cho dân mới là căn bản của khoa cử mới đúng".
Advertisement
"Ai yo, con trai ta, dân không đấu được với quan, con đừng quan tâm người ta đúng hay sai, chỉ cần nhà quan yêu cầu thì chính là đúng".
"Nhưng việc này...!haiz, mẹ, mẹ yên tâm, con cố hắng hết sức là được chứ gì, con cũng muốn ghi danh Tam Giáp, làm một vị quan tốt, nhưng người thô thiển như con, lại không am hiểu những hư tình giả ý đó, e là cơ hội sẽ không lớn đâu".
"Con trai à, nhà họ Quản chúng ta mấy đời nghèo khó, đến đời con khó khăn lắm mới có được công danh, mới có cơ hội tham dự khoa cử, con nhất định phải cố gắng lên, thực sự không được thì sang năm chúng ta lại thi tiếp, đến khi nào thi đậu thì thôi.
Cho dù chỉ làm một quan nhỏ cũng còn tốt hơn con làm ruộng ở cái sơn thôn này".
Quản Cùng gật đầu, rồi lại lắc đầu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
Trong tẩm cung đô thành, Lãnh Thiên Minh đang cầm một bức mật hàm xem, vừa xem vừa cười nói: "Đúng là chết không thay đổi".
Tiểu Tường Tử bên cạnh cười nói: "Đại vương, có cần thần tìm người xử lý bọn họ không?"
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Không cần, ta ngược lại muốn xem xem trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người là người của bọn họ..."
Từ khi hắn lên ngôi vương vị thì đã cảm thấy quản lý cả một quốc gia với quản lý một thành thị đúng là khác