“Lão phu cũng đồng ý với ý kiến của Đa tướng quân, quân đội Bắc Lương ta chiến tranh hàng năm, tuyệt đối không cần phải so sánh với đám lão binh Đại Lương kia, thay vì cố thủ thành trì, chi bằng cứ chủ động xuất kích”, Tề Dung nói.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ chốc lát nói: “Được, vậy thì truyền lệnh cho Mạc Nhị Cẩu, dẫn ba mươi vạn Hắc Kỳ quân phát động tiến công ở cửa khẩu Biện Lương bằng tốc độ nhanh nhất, tấn công thành Biện Lương, nếu nhất định phải đánh vậy thì đánh trên đất Đại Lương trước, truyền lệnh quân trông coi ba đường Lịch Xuyên, Tuyệt Mệnh Nhai và Tấn Trung, hủy diệt toàn bộ đường xá và cầu cống dọc được đi, không cần ham chiến, trì hoãn địch tấn công là chính, tóm lại nguyên tắc chỉ có một, chỉ cần kẻ địch xâm phạm dám tiến vào Bắc Lương ta thì sẽ để bọn chúng không có đường về”.
Advertisement
Cục báo vụ Bắc Lương vừa mới thành lập, từng tờ thông cáo bắt đầu phát đi cả nước...!
“Lại phải đánh giặc, Đại Lương này vẫn còn muốn một miếng ăn trọn Bắc Lương chúng ta, thật là mộng tưởng hảo huyền”.
“Aiz, nghe nói thành trì phía nam đã sẵn sàng cho sơ tán khẩn cấp, lần này hai trăm vạn đại quân Đại Lương xâm chiến Bắc Lương ta, đúng là chưa từng có trong lịch sử”.
“Sợ cái gì, có đại vương và Hắc Kỳ quân ở đây thì những binh sĩ ăn ngon lười làm của Đại Lương kia làm sao có thể là đối thủ của Bắc Lương”.
“Đúng… chỉ là đợi đến lúc chúng ta tiến lên, đại vương cũng đã nói trong thông cáo rồi, chỉ cầm chúng ta đồng tâm hiệp lực trên dưới một lòng, Đại Lương khó mà tiến lên một bước”.
Cửa khẩu Trường Thành Biện Lương.
Một chiếc xe ngựa lớn chứa đầy bao tải đi tới.
“Đứng lại, trong xe chứa gì?”
“Quan gia, trong xe là lương thực, đây không phải là lương thực cho chiến tranh sao, tiểu nhân đặc biệt mua từ bên Đông Hải về”.
“Tấp vào kiểm tra”.
Người trên xe