Đô thành Phù Tang, Giang hộ.
Trong một tòa cung điện bằng gỗ khổng lồ, Quỷ Chi Bát Bình đang quỳ tại đó, quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Advertisement
"Ngươi vẫn còn mặt mũi quay về ư?"
"Tướng quân, ta vốn nên tự sát tại Đông Hải, nhưng vì ta vẫn còn tin tức quan trọng bắt buộc phải đích thân báo cáo với ngài cho nên ta không thể chết, đợi ta nói xong sẽ mặc do ngài xử trí".
"Ngươi nói đi".
"Trận chiến Đông Hải lần này hoàn toàn đã phá vỡ lí giải của ta về chiến tranh, súng đạn, đại bác của quân Hắc Kỳ nghiễm nhiên đã trở thành vũ khí lợi hại nhất trên thế giới này, nếu như chúng ta không thể nhanh chóng phát triển vũ khí của mình thì e rằng vĩnh viễn không thể là đối thủ của quân Hắc Kỳ".
"Đây là lý do ngươi bại trận sao?"
"Tướng quân, ta đã đi theo ngài nhiều năm như vậy, ngài nên hiểu ta, nếu như là vũ khí lạnh, đại quân Phù Tang chúng ta nhất định thiên hạ vô địch, nhưng chúng ta đã lạc hậu quá nhiều rồi".
"Vậy ngươi có ý tưởng gì không?"
"Hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm đối đầu với quân Hắc Kỳ, không chỉ có vậy, chúng ta phải bày tỏ thiện chí với Bắc Lương, nghĩ cách có được vũ khí của họ, đồng thời phát triển mạnh vũ khí, thế giới tương lai chắc chắn là thiên hạ của vũ khí nóng".
"Ngươi bảo ta lấy lòng kẻ địch đã hại chết đệ đệ ta ư? Đây là tinh thần võ sĩ đạo của ngươi sao?"
"Tướng quân, mỗi câu nói mà ta nói đều là vì tương lai của Phù Tang,