“Lời này của công chúa là thật ư, người tình nguyện gả cho đại vương chúng ta, thống nhất hai nước? Đây không phải là chuyện đùa đâu”.
“Đương nhiên là thật, nếu không ta chạy tới đây làm gì?”
Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, nói: “Ngọc Nhi, muội hoàn toàn không cần làm như này, ta biết vì bách tính Đại Lương, muội mới ra hạ sách…”
Advertisement
“Không phải, so với thiên hạ, ta càng muốn lựa chọn huynh”, không đợi hắn nói xong, Hiên Vũ Ngọc Nhi đã ngắt lời.
Lãnh Thiên Minh ngẩn người.
Tề Dung là kẻ thông minh, thoắt cái đã nắm được tình hình, lập tức ngẩng cao đầu, hô lên: “Quyết định này của công chúa Đại Lương, thực là tạo phúc cho dân, lão phu vô cùng tán thành…”
“Thần cũng tán thành…”
“Thần cũng tán thành…”
Tất cả mọi người đều phụ họa.
Thấy hắn không lên tiếng, Hiên Vũ Ngọc Nhi lại nói.
“Thiên Minh ca ca, chuyện này rất khó lựa chọn ư? Ta đã không sợ, huynh còn do dự gì chứ? Không lẽ…huynh không thích ta?”
“Không phải…ta…”
“Ta hỏi huynh, huynh có thích ta hay không?”
Trước cảnh ép hôn tầm cỡ này, Lãnh Thiên Minh chỉ đành nghiến răng, đáp:
“Thích”.
Gương mặt căng thẳng của Hiên Vũ Ngọc Nhi lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt còn có phần ngấn nước, với nàng, mỗi câu nói ra hôm nay đều đặt cược cả một đời.
Lãnh Thiên Minh đau lòng nhìn nàng, hắn muốn thống nhất Trung Nguyên, nhưng dùng cách này lại không có chút