“Có khả năng đấy, qua đó xem thử”.
“Người phía trước tại sao không nhúc nhích thế, chuyện gì vậy?”
“Nhường đường nào, nhường đường nào, để ta xem xem”.
Một thanh niên cố gắng chen vào trong, đối mặt với cái hố tự nhiên khổng lồ kia mà bỗng chốc đơ người.
Chỉ thấy một bức tượng đá hình người dựng ngay giữa trung tâm của hố, bức tượng này mặc áo giáp trông rất uy vũ, mà bên cạnh còn có ba bức tượng của ba con hổ lớn.
Advertisement
“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này?”
“Là do vụ nổ ban nãy nổ ra đó”.
“Trời đất, vậy chắc chắn là ông trời đang nói với chúng ta thông tin quan trọng gì đó rồi”.
“Mau nhìn kìa, bên dưới hố có một tấm bia đá”, có người hô ầm lên.
Mấy binh sĩ nhanh chóng chạy sang, dọn sạch tấm bia đá, đám đông cũng hiếu kỳ nhìn theo.
“Dữ thiên đồng tôn
Hắc Kỳ đại quân
Hoa Hạ nhất thống
Phúc trạch vạn dân
Thần Long hộ thể
Thiên mệnh đương trung
Bạch Hổ giáng thế
Chiến thần quy lai.”
Tất cả mọi người giật mình, qua hồi lâu vẫn im lặng…
“Hắc Kỳ quân, Bạch Hổ, chiến thần… đây… vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm ư, ông trời cũng hiển linh rồi”.
Lúc này đây Lãnh Thiên Minh đã tiến vào địa giới thành Biện Lương, nhưng không biết được cảnh tượng đang diễn ra trong thành, bởi vì hắn và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang ăn kẹo hồ lô.
“Ngọc Nhi, tại sao kẹo hồ lô này không bỏ hạt ở giữa đi?”
“Hả, kẹo hồ lô không phải lúc nào cũng thế này à? Còn bỏ hạt được á?”
“Tất nhiên rồi, thế này không chuyên nghiệp gì cả.
Lúc nào đó ta sẽ bảo sạp hàng ăn của ban hậu cần trong