Lãnh Thiên Minh ngắm nhìn bầu trời, trong lòng đầy ắp dự tính.
“Thất hoàng tử, thất hoàng tử…”
Tiểu Lan vừa gọi vừa chạy, gương mặt đỏ hồng, giống như vừa khóc.
“Tiểu nha đầu, sao thế này?”
“Thất hoàng tử, nô tỳ nghe nói ngài sắp rời khỏi hoàng cung có đúng không?”
Tiểu Lan đau lòng hỏi.
“Đúng vậy, không phải nàng luôn hy vọng ta có lãnh thổ của riêng mình ư, giờ ta đã làm được, đại vương còn phong ta làm Thân vương, nàng nên vui mừng mới đúng”.
“Ưm, nô tỳ chúc mừng ngài, vậy sau này ngài có quay lại đây không? Ngài sẽ không quên nô tỳ chứ?”
Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Đồ ngốc, ta sao bỏ lại nàng ở đây chứ, đương nhiên sẽ đưa nàng đi cùng”.
Tiểu Lan vui mừng nhảy cẫng lên.
“Thật…thật ư? Nô tỳ cũng được đi cùng? Nô tỳ vốn phải ở trong cung cả đời”.
“Đương nhiên là thật, ta đã được đại vương cho phép, có thể tùy ý chọn người đi cùng, sao thế? Nàng không muốn đi cùng ta ư?”
“Không, không, không…nô tỳ, nô tỳ nguyện ý đi cùng ngài, dù