“Thần, Giáp Tử Thất xin tạ ơn Hoàng thượng, kính mong Hoàng thượng ban tên cho chiếc đèn Khổng Minh này!”
“Vậy gọi là...!Khí cầu Hoa Hạ!”
“Khí cầu Hoa Hạ...!tên rất hay!”
Advertisement
“Ha ha, lão Giáp, ngôi Vương gia này không thể chỉ ngồi hưởng đâu nhé, ngươi phải nhanh chóng tạo ra nhiều khí cầu, đồng thời Lưu Đại Đảm cũng phải nhanh chóng huấn luyện ra một tốp lính tinh nhuệ có thể bay nhé.
Cần gì cứ báo, dù sao cũng chỉ có một mục đích, đó là bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải xây dựng được không quân!”
“Thần tuân chỉ!”
Thành Thiên Khải, công sở Liêm Chính.
Quản Cùng đang thu dọn hành lý, chuẩn bị dẫn người rời khỏi thành Thiên Khải, đi xuôi nam để tuần tra.
“Thùng...!thùng...!thùng...”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ trống, vì dân chúng thời này vẫn có thói quen gióng trống kêu oan nên ở công sở Liêm Chính vẫn giữ truyền thống đó, nhưng từ đó tới giờ, cái trống này vẫn chưa được gõ bao giờ, hôm nay lại đột nhiên vang lên...!
Quản Cùng khó hiểu nhưng cũng khá là hưng phấn, cuối cùng cũng có người chịu kiện cáo.
Vì dân chúng đã quen tới nha môn để cáo trạng, tuy tòa báo thành Thiên Khải đã giải thích tác dụng của công sở Liêm Chính nhưng chẳng ai chịu tin đây là thật.
Phải biết chuyện kiện quan lại chẳng khác nào là đi chết đối với dân chúng bình thường.
“Là ai gióng trống, dẫn kẻ đó vào!”
Không lâu sau, một người trẻ tuổi được dẫn vào trong công đường, trong mắt còn mang theo tia sợ hãi.
“Ngươi có oan khuất gì?”
Vừa nghe hỏi xong là người trẻ tuổi kia đã nằm sấp trên đất khóc lóc.
“Đại nhân, tiểu nhân là Ngưu Nhị, nhà ở thành Hải Long, hôm nay đã thật sự cùng đường bí lối nên mới tới thành Thiên Khải cáo trạng!”
“Đừng lo lắng, ngươi cứ từ từ kể!”
“Tiểu nhân có một muội muội tên Ngưu Kim Hoa, năm nay 15, khi đi dạo phố thì bị ác bá thành Hải Long – Ninh Hùng bắt đi, ép buộc làm thiếp, muội muội tiểu dân không nghe thì bị đánh đến chết.
Sau khi cha mẹ tiểu dân biết chuyện, họ lên nha phủ