Nơi này núi giả san sát, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có một cái hồ nhân tạo cực rộng, chỉ thấy Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang đứng trên đảo nhỏ giữa hồ giăng lưới câu cá.
"Ngọc Nhi, nàng nói nhỏ thôi, đừng dọa cá sợ chạy mất".
"Ha ha...!Thiên Minh ca ca, rốt cuộc chàng có bắt được hay không, đã nửa ngày rồi mà không bắt được con cá nào".
Advertisement
"Đây không phải là ta đang muốn bắt cá to sao, cá nhỏ có nghĩa lý gì".
Một thị vệ đi tới: "Hoàng thượng, Cổ Bách Vạn thành Biện Lương đã tới rồi ạ".
Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn, cười nói: "A, cá to đến rồi", sau đó liền gọi Cổ Bách Vạn tới.
"Thảo dân bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương".
"Lão Cổ, lâu lắm không gặp, ông vẫn mặt trơn trán bóng như vậy, xem ra cuộc sống không tệ nhỉ?"
"Ha ha, nhờ hồng phúc của hoàng thượng nên cũng tạm ạ".
"Nghe nói việc làm ăn hiện tại của ông càng làm càng lớn, thương hội lớn nhỏ ở Hoa Hạ này ông đều có cổ phần, nghiễm nhiên đã cầm chặt mạch máu của quốc gia này rồi".
Cổ Bách Vạn vừa nghe liền vội vàng sợ hãi trả lời: "Hoàng thượng, việc này không đùa được đâu ạ, thảo dân chỉ là người làm ăn, sao lại dám nắm mạch máu quốc gia chứ".
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đừng căng thẳng, nào...!ngồi đi, uống trà".
"Thảo dân không dám".
"Lão Cổ, hai chúng ta đã thân quen như vậy rồi còn sợ cái gì, lần này ta gọi ông đến cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là muốn thượng lượng với ông một chút nên tiêu tiền thế nào?"
"Hả?"