“Cổ… Cổ đại nhân… ông có ý gì?”
“Còn ý gì nữa, ngươi cần vũ khí, ta thì cần tiền, trao đổi chứ sao?”
“Thế nhưng không phải nước Hoa Hạ các người có luật bán vũ khí sẽ bị khép vào tử tội sao? Ông không sợ chết à?”
Advertisement
Cổ Bách Vạn không biết nên nói như thế nào, chính vì sợ chết nên mới chịu bán vũ khí đấy.
“Ta là đại thần tài chính của Hoa Hạ, ai dám quản lý ta chứ? Thật không dám giấu diếm, ta dự định kiếm một mớ sau đó trốn ra nước ngoài.
Hoa Hạ này có ra sao cũng không liên quan đến ta”.
Vị sứ thần kia nhìn Cổ Bách Vạn bằng ánh mắt kinh ngạc, hắn ta lắp bắp nói: “Cổ đại nhân… ông… ông nói thật à?”
“Huhuh….”
Bỗng nhiên, Cổ Bách Vạn bật khóc.
“Ngươi không biết đâu, Cổ Bách Vạn ta vất vả cả đời mới kiếm được từng ấy tiền, vậy mà lại bị tên hoàng đến chó chết kia cướp sạch, hơn nữa… hắn còn ném cho ta cái chức đại thần tài chính để ta giúp hắn bóc lột tiền của của tất cả những thành viên trong thương hội, ta… sao ta có thể cam tâm cho được.
Thế nên, ta quyết định bán tất tần tật vũ khí tiên tiến nhất của xưởng công binh Hoa Hạ, sau đó ôm tiền rời đi”.
Nghe Cổ Bách Vạn nói, lại nhìn thái độ của ông ta, vị đại sứ kia tin là thật.
Hắn ta nghiêm túc hẳn lên: “Cổ đại nhân, ông thật sự lấy được vũ khí trong xưởng công binh?”
“Còn giả thế nào được? Hiện tại là thời điểm chuyển giao vũ khí, triều đình vốn không biết số lượng là bao nhiêu, cho nên đã cắt cử đại thần tài chính là ta đến kiểm kê tổn kho.
Ta đem số vũ khí kia bán ra một nửa cũng chẳng ai hay biết”.
Đại sứ tộc Man kích động đến mức tay chân run rẩy.
“Cổ đại nhân, ông có thể bán cho chúng ta bao nhiêu vũ khí?”
Cổ Bách Vạn