Quốc vương của các nước còn lại cũng lộ vẻ nghiêm túc nhìn nữ vương An Na.
“Nữ vương bệ hạ, hiện tại chỉ có thể phân ra, mỗi người tự chiến, chúng ta phải mau chóng quay về để bố trí phòng ngự.
Xin cáo từ trước!”
An Na tức đến mức hai mắt đỏ bừng, đám súc sinh này lại muốn vứt bỏ nàng ta.
Advertisement
“Muốn đi? Các ngươi có thể chạy đi đâu? Nếu Pháo Đài Đỏ không thể ngăn cản nổi đại quân Hoa Hạ thì với một chút binh lực đó, các ngươi có thể thủ được à?”
“Nữ vương bệ hạ, thủ không được thì chạy, hiện tại lui lại vẫn còn kịp.
Ta đề nghị ngài cũng tranh thủ thời gian chạy đi”.
“Đúng… Nữ vương bệ hạ, ngài nên tranh thủ thời gian chạy đi…”
“Một đám vô dụng…”
Rốt cuộc, An Na Nhất Thế cũng không khống chế nổi nữa.
“Người đâu, bắt tất cả họ lại cho ta, muốn chạy trốn à? Mơ đi!”
Quốc vương của bảy nước đều thay đổi sắc mặt.
“Nữ vương bệ hạ, sao ngươi lại tạm giam chúng ta, ngươi muốn tuyên chiến với bảy nước à?”
An Na Nhất Thế lạnh lùng nhìn bọn họ: “Sao có thể gọi là tuyên chiến được? Ta đang kết đồng minh với các ngươi đấy.
Dù gì đi nữa thì từ hôm nay trở đi, các ngươi đều phải ở lại Pháo Đài Đỏ.
Nếu như Pháo Đài Đỏ rơi vào tay giặc, các ngươi ắt phải chết.
Còn việc có gọi quân cứu viện đến hay không thì tùy các ngươi”.
Khi đại quân La Sát bắt đầu lui về Pháo Đài Đỏ, tất cả các thành trì