An Na Nhất Thế rơi nước mắt vừa đi về phía tây vừa quay đầu lại nhìn, khi tin tức từng tòa thành trì bị chiếm đóng, bách tính bị bắt làm tù binh truyền đến, An Na Nhất Thế biết cả đời này cũng không thể quay lại được nữa...!
"Nữ vương bệ hạ, tiến thêm về phía trước chính là lãnh thổ của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta đã phái người đi trước đàm phán, nhưng với quan hệ từ trước tới nay của chúng ta thì e rằng người Khoa Nhĩ Mạn sẽ không cho chúng ta vào trong nước của họ đâu, làm thế nào ạ?"
Advertisement
"Còn có thể làm thế nào nữa, chúng ta hiện tại chỉ có chút người ngựa này, lương thực cũng không đủ cầm cự thêm được bao lâu nữa, nếu như không đàm phán thành công thì chỉ đành tấn công Khoa Nhĩ Mạn thôi, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đối đầu quân Hắc Kỳ..."
Hoa Hạ, thành Thiên Khải, trong đại điện.
Tin tức đại quân dành thắng lợi được báo về thành Thiên Khải đầu tiên, khắp trên dưới trong triều và cả dân chúng toàn nước đều vô cùng vui mừng.
Vốn cho rằng trận chiến tranh này sẽ là trường kỳ kháng chiến nhiều năm, nhưng mới vỏn vẹn mấy tháng đã chiếm đóng được thành chủ của kẻ địch, khiến mọi người đều quá đỗi vui mừng.
"Hoàng thượng, Đa tướng quân anh dũng thần võ, dẫn đại quân chiến thắng tộc Hồng Mao, chỉ ngắn ngủi vài tháng đã hạ được Pháo Đài Đỏ, hiện tại cả bắc cảnh đã nằm trong phạm vi khống chế của Hoa Hạ ta rồi, đây đều là nhờ vào hồng phúc của hoàng thượng".
"Ừ, Đa Đoạt lần này quả thực đã lập được đại công cho Hoa Hạ ta, trẫm nhất định phải trọng thưởng hậu hĩnh, mấy chục vạn nô lệ tộc Hồng Mao này vừa hay có thể dùng vào việc tu sửa đường xá trong nước, về phần những thiếu nữ trẻ tuổi đó thì cứ giao cho các phủ nha môn bán đấu giá đi..."
Lãnh Thiên Minh biết đây chính là quy tắc sinh tồn trong thời đại này, quốc