“Xe ngựa có thể tự chạy? Ha ha…ngươi uống say rồi hả?”
Những người xung quanh đều bật cười ha hả…
Riêng Lãnh Thiên Minh tròn mắt kinh ngạc, Khoa Học Viện? Xe tự động? Thời đại này có những thứ ấy ư?
Advertisement
Lãnh Thiên Minh ngập tràn hiếu kỳ nhìn người thanh nhiên tuổi xấp xỉ hắn vừa phát biểu, chỉ thấy người kia không hề bận tâm kẻ khác cười nhạo, khe khẽ lắc đầu bước xuống đài.
Lãnh Thiên Minh tiến đến chỗ thanh niên kia.
“Vị bằng hữu này, có thể tản bộ trò chuyện chút không?”
Người kia thắc mắc nhìn hắn, sau đó lại nhìn ba người phía sau.
“Huynh…huynh là ai?”
“Chỉ là một người qua đường, vừa nãy nghe những lời kia của huynh, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu một chút”.
“Ồ”.
Nhóm người tiến vào một tửu lâu bên sông Minh Hà.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Dám hỏi đại danh công tử?”
“Tại hạ họ Mã tên Họa Đằng”.
“Mã Họa Đằng?”, Lãnh Thiên Minh sửng sốt, cảm giác thế giới này đầy sự trùng hợp bất ngờ.
Mã Họa Đằng thắc mắc hỏi: “Sao vậy? Không lẽ công tử quen biết ta?”
“À…không có, không quen, chỉ là cảm giác tên của huynh rất đặc biệt, không biết công tử làm sao mà biết được những chuyện ở phương tây liệt quốc?”
“Là thế này, phụ mẫu ta là lái buôn, cho nên thi thoảng ta có cơ hội đi thuyền, không lâu về trước đã từ phương tây trở về, chuyến đi phương tây