“Bạn ư?”
Hai người đều tỏ ra không hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều.
“Vậy thần đi chuẩn bị người ngựa cùng xuất phát với Thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh nói: “Không, chỉ ba chúng ta đi là được”.
“Chỉ ba chúng ta ư? Việc này không được đâu Thất hoàng tử, phải biết rằng Tuyết Sơn Hổ trăm năm trong núi Tuyết Long này đến nay vẫn chưa tìm được tung tích, chỉ ba chúng ta đi ngộ ngỡ gặp phải thì nhất định sẽ chết chắc”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Yên tâm, cứ nghe ta”.
Các ngươi sợ gặp phải Tuyết Sơn Hổ, ta còn sợ không gặp được ấy chứ, vậy chẳng phải đi uổng công rồi sao? Có điều Tuyết Sơn Hổ này liệu vẫn còn nhận ra hắn chứ? Nếu như thứ không có lương tâm đó quên mất hắn, lại ngoặm một cái cắn chết hắn thì đúng thật sự là chuyện cười rồi…
Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh kiên quyết như vậy cũng không tiện phản đối nữa, chỉ đành đồng ý.
Thế là Trình Khai Sơn đánh một cỗ xe ngựa, đưa hai người tới núi Tuyết Long, do đường núi không dễ đi, mãi đến giữa trưa mới đến được núi Tuyết Long.
Tiểu Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đẹp quá, nơi này chính là địa điểm mà đại vương mỗi năm đều tới săn bắn đó ư?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, sau này không có việc gì ta sẽ thường đưa nàng tới, có điều hôm nay hơi lạnh”.
Trình Khai Sơn bên cạnh nói: “Sắp tới mùa đông rồi, đến lúc đó còn lạnh hơn, bây giờ vào núi vẫn ổn, đến lúc đó còn không dám