“Báo…sứ giả Ba Nhĩ Đồ bên ngoài đại doanh cầu kiến”, một binh sĩ chạy vào.
“Mẹ nó, đám súc sinh này còn dám phái sứ giả tới, kêu hắn ta bò vào đây”.
“Vâng”.
Khi sứ giả vừa bước vào cổng đại doanh liền bị một binh sĩ Hắc Kỳ quân ngăn lại.
Advertisement
“Tướng quân chúng ta bảo ngươi bò vào, không được đi bộ”.
Tên sứ giả kia không phục, nhưng vì Đặc Mẫu Đặc Nam đã dặn đi dặn lại hàng trăm lần, bắt buộc phải thỉnh cầu đình chiến, cho nên chỉ đành cười hòa: “Quân gia nói đùa, ta là sứ giả, sao có thể bò vào”.
Binh sĩ kia đáp: “Một là bò vào, hai là bò ra, ngươi tự chọn đi”, nói xong còn vung thanh đao lên.
Sứ giả nào bị khi dễ như này bao giờ, hắn ta buột miệng chửi ‘f*ck’, sau đó nghiến răng nghiến lợi, chống tay xuống đất làm bộ bò đi.
Nhưng binh sĩ phía sau lại trực tiếp đá hắn ta một cước, khiến cho tên sứ giả thực sự lăn một vòng.
Tên sứ giả thầm than khổ, lồm cồm bò dậy đi vào đại trướng, mách với Trình Khai Sơn: “Ngài là tướng quân phụ trách ở đây? Binh sĩ của ngài thật sự quá vô lễ, dám đánh cả sứ giả”.
Trình Khai Sơn nói lớn: “Có chuyện như vậy ư? Ai đánh vậy, gọi vào đây…”
Một lúc sau, một binh sĩ bước vào trướng.
Trình Khai Sơn: “Ban nãy ngươi bắt sứ giả bò vào đây à? Còn đá nữa?”
Binh sĩ kia ghét bỏ liếc sứ giả Ba Nhĩ Đồ, nói: “Là do ta làm thưa tướng quân”.
Tên sứ giả kia lén cười trộm, hí hửng chờ xem kịch hay.
Nhưng chỉ nghe thấy Trình Khai Sơn lớn tiếng khen: “Hay…nho tử hay học, là một nhân tài, ta thích, người đâu, thưởng mười lượng