Lãnh Thiên Minh đỡ ông ta, nói: “Lão viện trưởng, không cần đa lễ, lần này mạo muội đến đây, mong đừng trách ta”.
Đám đông lúc này mới phản ứng lại, nhất loạt quỳ xuống.
“Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế…”
Advertisement
Quảng trường vang vọng tiếng hô, rất nhiều bách tính lần đầu được thấy hoàng thượng, không ngờ lại là hoàn cảnh như vậy, mà những lời ngài ấy nói vừa nãy như hiện ngay trước mắt…
“Là hoàng thượng, thật sự là hoàng thượng…”
“Ta vậy mà có thể gặp được hoàng thượng…”
“Hoàng thượng vạn tuế…”
Lãnh Thiên Minh vẫy tay với mọi người: “Chư vị, viễn chinh Ba Nhĩ Đồ quan hệ tới hậu thế chúng ta, thế hệ bây giờ cần phải nhân lúc nước mạnh dân giàu, dẹp trừ hậu họa cho hậu thế, đó mới là chuyện nên làm”.
“Tất nhiên, điều duy nhất chúng ta cần lo lắng chính là các tướng sĩ, bọn họ phải rời xa quê hương, đổ máu sa trường, nhưng họ không hề than oán, bọn họ là những người đáng kính, đáng được yêu thương nhất, vậy nên nhân ngày hôm nay, ta muốn để bách tính toàn quốc cảm tạ các tướng sĩ”.
Dứt lời, Lãnh Thiên Minh liền gập người bái tạ các tướng sĩ trong triều đình, mười mấy vị đại tướng cũng lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô lên.
“Thề tử trung với hoàng thượng…”
“Mọi người đều là trụ cột Hoa Hạ, ta không ngại nói thẳng, lần viễn chinh Ba Nhĩ Đồ sắp tới chỉ là khởi đầu, từ nay về sau, chỉ cần là con dân Hoa Hạ, dù ở bất cứ nơi đâu đều nhận được bảo hộ, kẻ nào dám làm trái sẽ trở thành kẻ địch của Hoa Hạ”.
“Tất cả những quốc gia từng xâm phạm Trung Nguyên, đều phải trả giá bằng