Lý Bối thở dài thườn thượt, hô to: “Ngừng truy kích, cử các tàu tuần tra theo dõi chặt chẽ”.
Đêm dài u tịch, trên mặt biển tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng mặt biển, tựa như từng mảnh vảy cá lấp lánh.
Khi hải quân Ba Nhĩ Đồ đang say ngủ, bỗng, tiếng còi báo hiệu chói tai vang lên.
Advertisement
“Địch tập kích”.
Các binh sĩ thuộc hải quân Ba Nhĩ Đồ nhanh chóng tập kết, lên chiến hạm đón địch.
“Mẹ kiếp, đám người Trung Nguyên này có bệnh à, nào có ai đánh giữa đêm kiểu đó, có cho người ta nghỉ ngơi không hả?”
“Đám người… Trung Nguyên kia đúng là điên, hi vọng thượng đế sẽ trừng phạt bọn họ”.
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Không bao lâu sau, hạm đội Hoa Hạ đã phát động công kích.
Phía hải quân Ba Nhĩ Đồ cũng đã hoàn tất tập kết, chuẩn bị nghênh chiến.
Thế nhưng, một cảnh tượng khiến bọn họ không nói nên lời đã xuất hiện.
Các binh sĩ Ba Nhĩ Đồ vừa tập kết xong thì phát hiện hạm đội của người Trung Nguyên đã rút lui.
Không những thế, càng quá đáng hơn chính là trên cánh buồm của chiến hạm Hoa Hạ còn viết mấy chữ to bằng ngôn ngữ Ba Nhĩ Đồ: Cười lên cho gia xem!
“Cười lên cho gia xem, cười cái em gái nhà ngươi…”
Lý Bối nổi giận mắng to, tình thế của hắn ta bây giờ cực kỳ khó xử, đuổi theo không được, mà không đuổi theo cũng không được, cứ lặp đi lặp lại như thế, sau vài lần, cuối cùng, Lý Bối đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Lệnh cho các chiến hạm dự bị bọc đánh từ phía sau, ta muốn tiêu diệt bọn chúng”.
Rốt cuộc thì 600 chiếc chiến hạm còn lại của Ba Nhĩ Đồ cũng xuất hiện, tuy nhiên, khi Hải Nương nhận được tin tức này thì hải quân Hoa Hạ đã ở giữa vòng vây.
Trên tàu chỉ huy, khi nhìn thấy tin tức từ khinh khí cầu gửi về, Hải Nương phấn khích hô to: “Cuối