Việc duy nhất Hải Nương có thể làm lúc này chính là tranh thủ thời gian để mọi người có thể thoát đi.
“Chiu…”
Advertisement
Một âm thanh chói tai vang lên, trên trời vọng lại một tiếng nổ cực lớn, đó là tín hiệu thông cáo cho các khinh khí cầu tiến công.
Bốn trăm khinh khí cầu chứa đầy thuốc nổ và lửa giận từ xa bay tới, khi nhìn thấy chiến trường hỗn loạn ở bên dưới cùng với vài tàu chiến còn sót lại của Hoa Hạ, tất cả mọi người đều không kìm được lửa giận.
“Mau… mau tăng tốc…”
Trình Khai Sơn điên cuồng hét lớn, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy bất lực đến vậy.
Hải Nương ở trên thuyền chủ chiến nhìn thấy vô số khinh khí cầu trên bầu trời, biết rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trong lòng thầm nhủ: Trình đại ca, kiếp sau gặp lại!
Nhưng khi Hải Nương nhìn bốn xung quanh, bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
Chiếc thuyền phụ bên cạnh có treo một chiếc cờ soái bỗng xông khỏi vòng vây, còn đội thuyền của Ba Nhĩ Đồ khi trông thấy chiếc thuyền treo cờ thì như gặp phải sói dữ, lập tức lao tới.
“Chuyện gì vậy? Bọn họ muốn làm gì?”
Hải Nương hét lớn.
Sĩ binh xung quanh không một ai lên tiếng.
Hải Nương tóm lấy một cận vệ bên cạnh, hét lên: “Ta hỏi các ngươi đó, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao không làm theo lệnh của ta?”
Người binh sĩ kia bỗng quỳ xuống: “Đây là quyết định của toàn bộ binh sĩ, ngài là tín ngưỡng của hải quân Hoa Hạ, ngài không thể bỏ mạng ở đây”.
“Khốn kiếp…”
Hải Nương bất lực, mắng một tiếng.
Vậy nhưng lúc này, không còn ai trả lời nữa, sau đó Hải Nương nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng ta cả đời không thể quên.
Tất cả những thuyền chiến còn lại của Hoa Hạ đều tiến tới bên cạnh tàu chủ lực, tạo thành từng vòng từng vòng một.
Hải Nương không kìm được mà rơi nước mắt, nếu như tất cả mọi người cùng nhau phá vòng vây, rất nhiều thuyền chiến vẫn