Chỉ thấy một đao nhẹ nhàng quẹt qua phần ngực hắn ta…
Vô số người Ba Nhĩ Đồ run lên, lăng trì…
Con dao mỏng rạch từng lát trên người Lí Đăng Huân, hắn ta rú lên thảm thiết nhưng lợn bị cắt tiết…
Advertisement
Nhiều kẻ gan nhỏ không nín nổi tè ra quần…
“Fu*k…đám Trung Nguyên vô sỉ, các ngươi đã nhận tiền của ta, áaa…các ngươi là lũ súc sinh…đau quá…tha cho ta với…”
Người hành hình căn bản không bận tâm lời van xin của hắn ta, thậm chí còn không thèm bịt miệng lại, bởi tiếng kêu gào của hắn ta, chính là bài học đáng nhớ nhất cho đám tù binh Ba Nhĩ Đồ, nhìn cho kỹ, phàm kẻ nào không nghe lời, đều có kết cục như tên đầu heo này.
Cho đến tối mịt khi đội quân số hai quay lại, cuộc hành hình mới kết thúc, lũ người Ba Nhĩ Đồ đã hồn bay phách tán, kẻ nào kẻ nấy thất thần làm theo mệnh lệnh…
Không biết là lúc nào, Lí Đăng Huân chỉ còn hơi tàn cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy trên người được bôi rất nhiều thuốc cầm máu.
“Không lẽ…không lẽ bọn chúng không định giết ta?”
Hắn ta bỗng chốc tràn đầy hy vọng sống.
“Có phải kết thúc rồi không? Có phải ta được thả một đường sống không?”
Người phiên dịch đi đang qua, tốt bụng nói: “À, hôm nay đã kết thúc, ngày mai tiếp tục…”
“Cái đ**”.
Lí Đăng Huân lúc này chỉ có một ý niệm, giết hắn ta đi…
Vương thành Ba Nhĩ Đồ.
Cổ Đức đệ nhị đọc tin hồi báo, cảm thấy toàn thân phát run, chỉ trong thời gian mấy ngày, hải quân toàn diệt, thành A Nhĩ Đơn bị chiếm, cả Ba Nhĩ Đồ bị chặt đứt.
“Sao…sao có thể, người Trung Nguyên tại sao lại lợi hại như vậy, không thể nào…”
Cổ Đức đệ nhị gầm gừ.
“Bệ hạ, hiện giờ người Trung Nguyên đã chiếm lĩnh cửa khẩu trung bộ, cứ tiếp tục thế này, đại quân nam bắc khó mà hội hợp, lực chiến đấu của chúng ta sẽ bị suy giảm, cách duy nhất bây giờ là dùng bồ câu đưa thư, Bắc Nam giáp kích, tử chiến với lũ Trung Nguyên”.
Một người bên cạnh