Tất cả mọi người đều chết sững, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Lẽ nào bản thân bị điên rồi ư.
Hồi lâu sau, Lãnh Thiên Minh dẫn theo hai con hổ con ngênh ngang đi tới, vừa đi vừa hô lớn.
“Mọi người đừng sợ, bỏ hết đao xuống, đừng dọa Gấu đại và Gấu nhị”.
“???”
“Gấu đại và Gấu nhị?”
Mặc dù mọi người đều tỏ ra không hiểu, nhưng cũng đều có thể nhận ra Tuyết Sơn Hổ không có địch ý với Thất hoàng tử, vì thế mà Trình Khai Sơn và Mộ Như Tuyết cũng bỏ vũ khí xuống.
Lãnh Thiên Minh dẫn hai con hổ con tới, còn Tuyết Sơn Hổ lại đứng từ xa nhìn.
“Các vị, giới thiệu với mọi người, hai con hổ con này là tiểu đệ của ta, Gấu đại và Gấu nhị”.
Nói rồi hắn bế Gấu đại lên giơ về phía trước mặt mọi người.
“Đây là Gấu đại, có điều ta nói này Gấu đại, sao ngươi lại nặng như vậy? Lớn cũng nhanh quá rồi nhỉ? Ta sắp không bế nổi ngươi nữa rồi”.
Lúc này, Mộ Như Tuyết cũng tỏ ra rất tò mò, cô nương này quả thật cũng can đảm, lại học theo Lãnh Thiên Minh vươn tay ra sờ Gấu đại.
Con súc sinh Gấu đại cũng không biết xấu hổ giơ đầu ra cọ cọ vào tay Mộ Như Tuyết, sau đó Mộ Như Tuyết liền bật cười thích thú.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh tức tối, con Gấu Đại này đúng là chẳng có cốt khí gì cả? Thấy người đẹp là liền như vậy sao?
Mộ Như Tuyết liếc nhìn Lãnh Thiên Minh một cái rồi lại trở nên nghiêm túc.
“Mọi người mau cứu người, cầm máu cho họ trước rồi hãy đốt lửa, giờ này