"Nhưng...!bọn chúng cũng chưa đầu hàng, cứ kéo dài như vậy thì sớm muộn gì cũng chết hết thôi".
Trình Khai Sơn cười nói: "Yên tâm đoán chừng hai ngày nữa là bọn chúng nhất định sẽ đầu hàng".
Advertisement
"Tại sao?"
"Lương thực không có, nước uống cũng không, đến đất nước cũng mất rồi, còn đánh cái quái gì nữa".
"Trình đại nhân, hoàng thượng...!nhưng hoàng thượng đã viết giấy nợ 800 vạn tù binh cho ta rồi, ngươi đoán chừng xem còn lại bao nhiêu?"
Trình Khai Sơn không kìm lòng nổi, nói: "Con mẹ nó, lừa đảo vậy sao?"
Nghe được câu nói này của Trình Khai Sơn, Cổ Bách Vạn lập tức hiểu ra chuyện gì, cơ thể béo mập ngồi phịch đít xuống đất, hai chân giãy đạp như đứa trẻ.
"Lừa đảo a, lừa đảo đệ nhất thiên hạ..."
Ngay đến Trình Khai Sơn cũng có chút ngại ngần, an ủi nói: "Cổ đại nhân à, ông cũng đừng quá buồn nữa, con người hoàng thượng bên ngoài có chút...!lừa đảo, nhưng bụng dạ ngài ấy không xấu...!haiz...!chuyện đó...!thôi bỏ đi, ta cũng không thêu dệt thêm nữa".
"Trình đại nhân, ta lỗ vốn đến chết rồi..."
"Ông yên tâm, ta sẽ thông báo xuống dưới, cố gắng hết sức không giết lung tung, đoán chừng cũng còn lại khoảng trên dưới 600 vạn tù binh đấy, vậy ta đi trước nhé, ông cứ làm việc đi..."
Nói xong Trình Khai Sơn liền chạy ra ngoài, để lại một mình Cổ Bách Vạn ngồi ngây dại dưới đất.
Ông trời ơi...!600 vạn nô lệ, còn nhiều hơn nhân khẩu của cả một quốc gia, có ai làm ăn như vậy không...!
Thành Hoa Hạ, trong hoàng cung Thiên Khải.
Lãnh Thiên Minh đang ôm Lãnh Thần An, cùng Hiên Vũ Ngọc Nhi dạo chơi trong ngự hoa viên, đột nhiên không nhịn được mà hắt xì vài cái, Lãnh Thiên Minh thông minh ngay lập tức chửi lớn: