Lãnh Thiên Minh thở phào một hơi, mỉm cười: “Vất vả cho nàng rồi”.
Phải biết rằng, mặc dù Hiên Vũ Ngọc Nhi là hoàng hậu, nhưng trước giờ không bao giờ quản chuyện hậu cung, tất cả mọi chuyện đều giao cho Mộ Như Tuyết xử lý, may là Mộ Như Tuyết làm việc bình tĩnh quyết đoán, trước giờ đều trị lí hậu cung đâu ra đó.
Lãnh Thiên Minh vô cùng kích động, hắn lại sắp có thêm con, đó là cảm giác tràn ngập kỳ vọng và mong chờ khó mà diễn tả.
Advertisement
“Oee”, một tiếng khóc vang lên, cả đại điện lập tức đại hỉ.
“Sinh rồi…sinh rồi…”
Bà đỡ nhanh chóng chạy ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, lại là một vị hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh chạy vào trong, nhìn đứa bé nhỏ xíu vừa sinh ra, lại nhìn sang Hiên Vũ Ngọc Nhi, hai người không nói lời nào, chỉ đối mắt mỉm cười với nhau…
“Đặt tên gì bây giờ? Chàng đã nghĩ xong chưa?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.
“Chưa nghĩ qua, nàng đặt đi”.
“Ta không biết”.
“Nàng thấy hay là được, đừng tùy ý như ta”.
“Vậy thì gọi là…Tinh Thần đi, nhật minh tinh thần, trường trường cửu cửu”.
“Được, vậy gọi là Lãnh Tinh Thần”.
Cùng lúc đó, ở biên cương phía bắc đại lục Tây Âu, An Na Nhất Thế đang dùng sức gào thét.
“AA…đau chết ta rồi, Đa Đoạt tên khốn ngươi, ngươi là tên súc sinh”.
“Nữ vương bệ hạ, người đừng chửi nữa, tiết kiệm chút sức lực…dùng sức…sắp sinh ra rồi”.
Không sai, An Na Nhất Thế cũng đã tới lúc lâm bồn, nữ nhân chính là như vậy, bình thường cao ngạo kiên cường, nhưng cũng luôn có lúc sụp đổ, lúc này An Na Nhất Thế sắp không trụ nổi nữa, đau khổ, vô