"Cái này con hiểu, chỉ là thấy bất công thay cho người, người lợi hại như vậy, cứu được nhiều bệnh nhân mà bọn họ không chữa được như vậy, nhưng bọn họ lại kêu người là kẻ điên, đồ nhi tức không chịu được..."
Trong lúc nói chuyện thì có một người đi vào.
"Cho hỏi có phải là Lý đại phu, Lý Hoa Đà?"
Lý Hoa Đà vươn vai, rồi lại uống một ngụm rượu.
"A...!chính là ta, ông tới khám bệnh sao?"
Advertisement
Người tới chính là Tân Cửu, Tân Cửu nhìn Lý Hoa Đà, vẻ mặt không dám tin, lẽ nào đây chính là thần y mà hoàng thượng nhắc đến? Người này nhìn giống...!một kẻ điên hơn...!
Lý Hoa Đà có mái tóc lưa thưa, y phục nhếch nhác, thậm chí còn loang lổ vết máu, thực sự rất khó hình dung ông ta với một vị đại phu.
"Ông chính là Lý Hoa Đà?"
"Đúng vậy..."
"Chủ nhân nhà ta muốn mời ông đi một chuyến, giúp đỡ cứu chữa người bệnh".
Lý Hoa Đà đến nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: "Không đi, muốn chữa bệnh thì đưa người đến đây, ta không rảnh".
Đồ nhi bên cạnh sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng cả lên.
"Sư phụ, bây giờ cũng không có việc gì, người đi đi".
"Không đi...!còn phải phẫu thuật cho chuột nữa".
Tân Cửu càng lúc càng cảm thấy người này không đáng tin, nhưng hết cách rồi, hoàng mệnh bên người bất luận thế nào cũng phải mời được ông ta đi.
"Lý đại phu, không phải ta nhất định muốn mời ông đích thân tới, mà là do sự việc đột xuất, người bệnh không đi được".
"Không đi được? Vậy thì sắp chết rồi, các người có thể khiêng