Trương tướng quân gật đầu nói: "Họa là do hai người các ngươi gây ra thì hai ngươi nên hiểu rõ, hiện nay sơ hở duy nhất của chúng ta chính là Phúc An Sơn, muốn giữ được bí mật, cách an toàn nhất là gì có lẽ ngươi biết rồi chứ".
Hắc y nhân chắp tay nói: "Thủ hạ rõ".
Nói xong Trương tướng quân liền đi ra khỏi thư phòng, Phúc An Sơn lúc này nghe cũng đã hiểu ra đây là muốn giết chết mình.
Advertisement
"Trương tướng quân, đừng mà...!đừng giết chết ta, ta sẽ không hé răng nửa lời đâu, hiện tại bọn họ không có chứng cứ gì cả, tha cho ta đi".
Hắc y nhân đó bước từng bước tới, rút kiếm ra.
"Ám Ảnh đại nhân, tha cho ta đi, cầu xin ngươi đó, ta còn có vợ con nữa".
Hắc y nhân nói: "Ngươi chưa được tướng quân đồng ý đã lấy thủ lệnh của tướng quân bảo ta đi giết chết Quản Cùng, ngươi muốn chết nhưng ta không muốn, ngươi an tâm lên đường đi, như vậy thì người nhà của ngươi còn có thể có một con đường sống".
Nghe được câu này, Phúc An Sơn đột nhiên bình tĩnh lại: "Được, hy vọng các ngươi có thể nể tình công lao mấy năm nay của ta mà bỏ qua cho người nhà ta, bọn họ không biết gì cả".
"Được...!phốc..."
Hắc y nhân nói đúng một chữ được, còn chưa dứt lời liền dùng kiếm cắt ngang cổ Phúc An Sơn...!
Hắc y nhân đi ra khỏi phòng.
"Tướng quân, người đã chết rồi".
"Xử lý cả người nhà của hắn ta đi".
"Thuộc hạ đã đồng ý không giết người nhà của hắn ta".
Trương tướng quân quay đầu lại liếc nhìn hắc y nhân, nói: "Được, vậy ngươi không cần quan tâm nữa".
Lãnh Thiên Minh đang tâm phiền ý loạn ngồi ở đó, nghĩ nên làm thế nào để điều