“Các vị, Quản Cùng sống lại rồi, chắc mọi người đã biết, tiếp theo ta không cần nói mọi người cũng nên biết tuyến này của chúng ta có lẽ sẽ bị bên trên vứt bỏ, các vị thử nói xem chúng ta nên làm sao?”
“Bốp…”, một võ sĩ hung hãn đập mạnh lên bàn.
“Mấy năm nay chúng ta một lòng vì nước, những gì nên làm hay không nên làm cũng đã làm rồi, bây giờ chỉ vì họ sợ mà muốn vứt bỏ chúng ta, đúng là nực cười”.
Advertisement
Một người khác nói: “Bây giờ Nhị hoàng tử xuất thế, có lẽ người bên trên đã bắt đầu dao động, chúng ta bị bỏ rơi e chỉ là chuyện sớm muộn, đáng thương cho chúng ta giao cả tính mạng của mình cho họ, nhưng cuối cùng chỉ là một con cờ”.
Trương Thông bỗng đứng lên.
“Các vị, mạng là của bản thân chúng ta nên phải tự mình nắm giữ lấy nó, chúng ta không thể cứ đợi tiếp như thế, muốn sống thì phải tự mình giành lấy”.
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ
Cỗ thiết giáp chiến xa đầu tiên đã được chính thức lắp ráp xong và chuẩn bị chạy thử nghiệm, mọi người đều vui mừng đứng ở đó đợi…
Giáp Tử Thất tự mình vào trong chiến xa, sờ tới sờ lui tác phẩm khiến mình đắc ý, nếu thành công thì đây chính là kỳ tích của Hoa Hạ chỉ sau khí cầu, sau này kỵ binh Hoa Hạ sẽ không còn đối thủ trên lục địa nữa.
Vì thiết kế, động cơ, thắng của cỗ chiến xa này, bao gồm cả ống phóng dài đó, có thể nói khoảng thời gian này Giáp Tử Thất làm việc không biết ngày đêm, ngay cả tiểu thiếp nói sức khỏe của mình không tốt nữa nhưng vì Hoàng thượng, vì Hoa Hạ, Giáp Tử Thất dốc hết sức, còn sức khỏe… không ổn thì không ổn vậy.
“Chuẩn bị… khởi động động cơ Nữu Khắc Man…”
“Ầm…”
Chỉ thấy cỗ chiến xa cực lớn đó bắt đầu rung chuyển, khói