“Hai vị nương nương, mong hại vị lập tức theo thần nhanh chóng về cung”.
“Không được…”
Hiên Vũ Ngọc Nhi và Mộ Như Tuyết đồng thanh đáp.
“Còn chưa tìm thấy hoàng thượng, bọn ta không quay về đâu”.
Advertisement
Lãnh Hàn nhíu mày: “Thành Thiên Khải xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mộ Như Tuyết đáp: “Chuyện lớn gì mà hơn cả hoàng thượng mất tích?”
“Đại hoàng tử bị hành thích…”
“Cái gì?”
Hai người đứng bật dậy.
Mộ Như Tuyết lập tức tóm lấy cổ áo Lãnh Hàn, hét lớn: “Thần An đâu? Thần An không sao chứ?”
“Nương nương yên tâm, Đại hoàng tử không sao, ngài ấy được cứu rồi”.
Mộ Như Tuyết thở dốc, hít thở mấy hơi dài.
“Chuyện là thế nào? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
“Vẫn chưa rõ.
Một đám thái giám xông vào tập kích Đại hoàng tử với Lan quý phi.
Vì để bảo vệ Đại hoàng tử, Lan quý phi đã ôm ngài ấy chạy ra sau núi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, may sao Tiểu Hoa kịp thời xuất hiện, cứu được bọn họ”.
Mộ Như Tuyết thất thần nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
“Nhưng…”
Lãnh Hàn ngập ngừng.
Mộ Như Tuyết bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Nhưng làm sao? Ai xảy ra chuyện rồi?”
“Đám thích khách đã uống thuốc độc tự sát cả rồi.
Vì cứu Lan quý phi và Đại hoàng tử mà Tiểu Hoa bị bắn mười mấy mũi tên…lúc ngự y tới nơi, thuốc độc đã ăn vào lục phủ ngũ tạng, tính mạng nguy kịch hai ngày nay rồi…”
Đầu óc Mộ Như Tuyết như muốn nổ tung, suýt chút nữa ngất xỉu.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng oà khóc: “Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Rốt cuộc mọi chuyện là như nào? Mộ tỷ tỷ, chúng ta mau về cung thôi!”
Mô Như Tuyết lấy lại bình tĩnh, khoé mắt rưng rưng: “Được… chúng ta về cung…”
Bên trong một trang viên cỡ lớn bị niêm phong tạm