“Ngươi… sao ngươi biết? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhan Cương cũng mở to mắt mà nhìn, ông ta cảm thấy thật hối hận, tên nhóc này… má nó, đúng là tên điên mà.
“Đừng có hỏi ta là ai nữa, Trình Khai Sơn có ở đây không? Mau bảo hắn ta đến đây đón ta!”
Binh sĩ kia vốn định nổi giận, nhưng ngẫm lại thì thấy có gì đó không đúng, người này không những biết rõ hắn thuộc hạm đội nào, mà còn biết tướng quân cũng ở đây, lỡ như thiếu niên trước mặt thật sự là một nhân vật lớn thì sao? Tốt nhất là cứ yên lặng quan sát tình hình đi đã…
Advertisement
“Vậy… xin hỏi tên họ của công tử, ta nên trình báo với Trình tướng quân như thế nào đây?”
Lãnh Thiên Minh lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho hắn ta.
“Ngươi mang cái này giao cho Trình Khai Sơn, rồi nói chủ nhân của ngọc bội đang ở đây, xem ra, ngươi cũng linh hoạt đấy, tên gì?”
Binh lính kia do dự trong chốc lát rồi nói: “Ta tên là… Lý Lương!”
Sau đó hắn ta nhìn sang những binh lính bên cạnh: “Các ngươi ở lại đây, ta đi báo cáo với tướng quân”.
Sau nửa canh giờ, Nhan Cương và Nhan Như Ý nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời họ khó quên được, hàng loạt khinh khí cầu và rất nhiều chiến hạm khổng lồ đang hướng thẳng về phía thuyền buôn của họ.
Phóng mắt nhìn, không cách nào thấy được điểm cuối, e là ít nhất phải hơn ngàn chiếc.
Đột nhiên, Nhan Cương có cảm giác chân mình nhũn ra, thầm nghĩ, trời ạ? Sao lại thế? Chỉ là người trẻ không có đầu óc nên đùa giỡn chút thôi mà, cần gì bày ra trận thế lớn như vậy?
Chẳng mấy chốc, chiếc khinh khí cầu nhận được tính hiệu của bọn họ lại lần nửa hạ xuống, Trình Khai Sơn là người đầu tiên nhảy xuống.
Cú đáp đất của hắn khiến boong tàu rung lắc dữ dội.
“Người đang ở đâu?”
Trình Khai Sơn hô to.
Lý Lương chỉ vào thiếu niên đang ngồi trong góc nhắm mắt phơi nắng, chuẩn bị làm bộ làm tịch, nói: