Tề Dung nói một cách dõng dạc: “Hoàng thượng vĩnh viễn sống trong tim chúng ta”.
Trình Khai Sơn gấp lắm rồi, không thèm để ý bọn họ nữa, trực tiếp bước lên đài cao, nói với Mộ Như Tuyết.
“Tuyết Nhi...không...nương nương, hoàng thượng chưa chết, ta đã tìm thấy ngài ấy”.
Advertisement
Mộ Như Tuyết run lên.
“Trình đại ca...huynh...huynh nói thật ư?”
Trình Khai Sơn lập tức lấy ra một miếng ngọc bội trong ngực.
“Nhìn này, ta thật sự không bị điên, ta đã tìm được hoàng thượng”.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội, cả Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi đều bật dậy.
“Hoàng thượng giờ ở đâu? Có còn sống không?”
Hai người không hẹn cùng nói.
“Ha ha...còn sống, hoàng thượng vẫn còn sống, ngài ấy được một tàu buôn cứu, bình an vô sự”.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, Tề Dung chạy tới bên cạnh Trình Khai Sơn với một tốc độ phi thường, nói không thành câu: “Trình tướng quân...ngài nói...hoàng thượng được...được...được cứu, vẫn...vẫn còn sống? Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, rất nhanh hoàng thượng sẽ về tới nơi, ta đây là cấp tốc đến trước báo tin cho mọi người không phải sao?”
Tề Dung vẫn hỏi lại: “Thật ư?”
“Thật, Trình Khai Sơn ta sao có thể phát điên chứ”.
Tề Dung bỗng nhiên bật cười lớn: “Ha ha ha...quả nhiên ông trời phù hộ Hoa Hạ ta...ha ha ha”.
Trông Tề Dung lúc này chẳng khác gì trạng thái của Trình Khai Sơn lúc vừa chạy vào đại điện, nhưng lần này không ai cho rằng bọn họ bị điên nữa, bởi tất cả đều không kiềm được phấn khích hét lên.
“Trời ơi, hoàng thượng chưa chết…tốt quá rồi”.
“Ông trời phù hộ…hoàng thượng