"Như Ý, sao còn ngồi ở đây, chuẩn bị theo cha đi đặt mua thuyền mới".
"Cha...!Lãnh công tử...!không...!là hoàng thượng không phải nói sẽ tặng chúng ta hai chiếc thuyền sao?"
Advertisement
Nhan Cương lắc đầu nói: "Như Ý à, hoàng thượng có thân phận tôn quý thế nào, sao có thể nhớ chuyện nhỏ nhặt này chứ, hơn nữa chúng ta cũng không thể vì cứu hoàng thượng mà không biết thân biết phận cứ ngồi chờ ban thưởng được, con người vẫn nên tự dựa vào chính mình".
"Vậy...!vậy hoàng thượng...!người còn đến đây nữa không?"
Nhan Cương thở dài nói: "Cha cũng không biết, nhưng tình hình hiện tại của con khiến cha rất lo lắng, không phải con đã thích hoàng thượng rồi đó chứ? Cha hy vọng con hiểu, khoảng cách giữa con và ngài ấy...!quá lớn, hơn nữa cha cũng không mong con vào chốn thâm cung đại viện đó, con có hiểu không?"
Nhan Như Ý cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Nhan Cương tiếp tục nói: "Đồ công tử ở đông thành hôm qua lại cho người tới làm mai, Đồ gia cũng là phú hộ số một số hai ở dốc Vọng Thủy này, cha hy vọng con cân nhắc lại thử xem sao".
Đồ Hạo, đại công tử của phường Đồ thị dốc Vọng Thủy, Đồ gia có truyền thống kinh doanh xưởng vải, hai năm nay việc làm ăn lại càng thuận buồm xuôi gió, do Đồ Hạo có một vị cữu cữu làm xuất nhập khẩu ở ti bố phường triều đình, cho nên đã nhận được không ít việc buôn bán cá nhân cho quan viên, đương nhiên đây không phải là tội gì cả, ngược lại ai cũng làm được.
Đồ Hạo này bên ngoài thì có vẻ là một chính nhân quân tử, nhưng lại có một sở thích vô cùng không tốt đó là thích sắm vai diễn khác nhau, hơn nữa còn là kiểu hành hung phụ nữ, sở thích lớn nhất của hắn ta là trói phụ nữ lại rồi dùng roi da đánh, hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của họ, nhưng vì bảo vệ hình tượng của mình nên tên Đồ Hạo này bình thường sẽ không ra tay với con gái nhà lành mà đều lén lút đến kỹ viện để làm chuyện này, cho nên rất ít người biết...!
Đồ Hạo lần đầu tiên gặp Nhan Như Ý ở thương hội do tri phủ tổ chức, từ đó về sau Đồ Hạo liền không thể kiềm chế, đã yêu sâu