Nhan Cương lắc đầu nói: "Haiz...!Đồ gia này có quan hệ thân thiết với quan tri phủ, chúng ta e là không đấu lại được với họ đâu, con người một khi có lòng đen tối thì trắng cũng có thể đổi thành đen được".
"Lẽ nào không có vương pháp sao? Bọn họ còn dám ngang nhiên cướp người ư?"
"Đều trách cha, không nên nhận lễ vật của nhà họ, giờ đã để bị nắm đằng chuôi, lễ vật này nhất định phải trả về", nói rồi Nhan Cương kéo tay Nhan Như Ý nói: "Như Ý, con nghe cha nói, ngày mai cha sẽ đem lễ vật tới từ hôn, nếu như thực sự không được thì con hãy bỏ trốn đi, rời khỏi dốc Vọng Thủy này".
Advertisement
"Cha, sự việc thật sự nghiêm trọng vậy sao?"
Nhan Cương gật đầu nói: "Lòng người là thứ đáng sợ nhất, tên Đồ Khắc Định biết con trai mình không thể tìm được khuê nữ nhà khác nữa nên rõ ràng phải cắn chặt không buông con ra, nếu như con không chạy thì thật sự không biết được họ sẽ làm ra chuyện gì nữa".
Mặc dù trong lòng Nhan Như Ý thấy không cam tâm nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Lãnh Thiên Minh lúc này vừa mới rời khỏi thành Thiên Khải, dẫn theo một vạn cấm quân chậm rãi tiến về dốc Vọng Thủy, đến thăm ân nhân cứu mạng của mình.
Lãnh Thiên Minh vừa đi đường vừa nhớ lại người con gái bên bờ biển đó, Nhan Như Ý không chỉ là ân nhân cứu mạng của hắn mà thuế phụ thu cũng là do nàng đem lại nguồn cảm hứng, cho nên nàng cũng coi như là thần tài của hắn.
Hắn đã đồng ý cho Nhan gia hai chiếc thuyền, sẽ cho sao? Đùa à, đương nhiên là không, nếu như Nhan Như Ý trở