"Hoàng thượng, ngộ nhỡ là rắn độc thì to chuyện, mạt tướng hút máu cho ngài trước đã".
Lãnh Thiên Minh nổi da gà toàn thân.
"Không...!không thể nào chứ?"
"Mạt tướng cũng không biết nhưng ngộ nhỡ phải thì sao? Thời gian quý báu, hoàng thượng ngài nằm xuống đi".
Advertisement
Lãnh Thiên Minh muốn khóc, thần linh tổ tiên ơi, chuyến này ra ngoài vợ còn chưa được gặp đã bị một tay đàn ông hôn qua hôn lại, biết sống thế nào đây...!
"Sưu..." một ngụm.
Lý Tứ hút mạnh xuống, còn phát ra âm thanh mất hồn...!
Lãnh Thiên Minh đã có ý định muốn giết hắn ta rồi.
Không lâu sau, ngự y chạy tới, nhìn vết thương rồi nói: "Hoàng thượng yên tâm, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không có độc đâu".
Lãnh Thiên Minh xoay đầu lại nhìn về phía Lý Tứ vừa hút máu cho hắn xong, Lý Tứ thì xấu hổ mỉm cười, Lý Tứ, ngươi đợi đấy, đừng để ta bắt thóp được ngươi, ta sẽ đập chết ngươi...!
"Hoàng thượng, vậy chúng ta tiếp tục lên đường chứ?"
Hoa Hạ, dốc Vọng Thủy, Nhan gia.
Nhan Như Ý ra sức đập cửa.
"Thả ta ra, đám súc sinh các ngươi, các ngươi còn có vương pháp không vậy, thả ta ra".
Đột nhiên cổng lớn bị mở ra, Đồ Hạo đi vào.
"Đồ Hạo...!ngươi...!tên súc sinh, cha ta đâu?"
Đồ Hạo cười nói: "Vợ à, đừng kích động chứ? Nhạc phụ đại nhân đang được hầu hạ ăn ngon mặc đẹp ở nhà ta kìa".
"Các ngươi dựa vào cái gì mà giữ cha ta lại? Dựa vào cái gì cấm ta ra ngoài? Các ngươi không sợ vương pháp sao?"
"Haiz, vợ của ta ơi, sao lại nói chuyện với chồng như vậy, vợ của ta, ta phạm phải vương pháp gì chứ?"
"Ngươi...!Đồ Hạo, ta nói