“Vậy à?”
Lãnh Thiên Minh bỗng sầm mặt.
“Lý Tứ, bắt ông ta cho ta, ta muốn đích thân ra tay”.
Advertisement
Lý Tứ lập tức bước về phía Chu Điền, ông ta còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn ta xách lên, sau đó ném đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.
“Chu đại nhân à, ông có biết là… ông rất may mắn không hả? Từ khi đi vào thế giới này, ta chưa từng đích thân ra tay với bất kỳ ai, cũng đành chịu, ta vốn là người có quy củ, lại không biết võ công, hơn nữa bản thân rất lười nên không bao giờ ra tay với người khác.
Hôm nay ta sẽ mượn ông để khai đao vậy”.
Chu Điền ngơ ngác nhìn Lãnh Thiên Minh, hô to: “Ta… ta là mệnh quan triều đình… úi… úi da… đau… á…”
Lãnh Thiên Minh quơ lấy cái ghế bên cạnh, bắt đầu tẩn Chu Điền.
“Triều đình nè… Mệnh quan nè… Mệnh quan triều đình hả… Ta cho ông triều đình… Ta cho ông mệnh quan… Ta đánh chết tên súc sinh nhà ông…”
Trong sảnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Đó là tri phủ dốc Vọng Thủy đấy, vậy mà lại bị đè ra đánh… Còn bọn họ, bọn họ muốn chạy nhưng chạy không được, bởi vì cửa đã bị đóng chặt rồi…
Sau một hồi ra sức đập, nhìn thấy Chu Điền mặt mũi bầm dập, Lãnh Thiên Minh cười khoái chí: “Thoải mái không?”
“Ngươi… ta là mệnh quan triều đình… á… á…”
Lãnh Thiên Minh lại hung hăng đập thêm hai cái.
“Ta hỏi ông